
Cũng đã hơn một năm rồi còn gì, một năm không được gặp em, không
được nói chuyện với em và cũng không được nghe thấy tiếng cười trong trẻo của
em. Thứ mà hắn có thể nhìn thấy là hình ảnh của em trong điện thoại, chỉ với
một tấm hình làm sao có thể xoa dịu nỗi nhớ nhung trong lòng hắn?
Hắn nhớ em lắm, đã
nhiều lần hắn muốn đến thăm em, gọi điện cho em nhưng hễ nghĩ đến cha hắn sẽ
cho người theo dõi thì hắn lại thôi. Ngày nào hắn cũng gọi cho Andrea hoặc đến
gặp trực tiếp anh để hỏi thăm tình hình của em, biết được em đang sống rất vui
vẻ, hắn cũng an tâm được phần nào. Andrea ngày ngày sau khi tan làm cũng đều
đến thăm em, có anh bên cạnh quan tâm, lo lắng hẳn em một phần nào đó cũng xiêu
lòng. Andrea là một người hoàn hảo về mọi mặt, anh ấy nhất định sẽ mang lại
hạnh phúc cho em.
Nhưng hắn đâu biết, kể
từ ngày rời xa hắn, không khi nào em được vui. Suốt ngày em chỉ giam mình trong
tiệm, ngồi trên ghế và nhìn ra ngoài đường như chờ đợi một điều gì đó. Andrea
đã dùng mọi cách để khiến em trở lại như trước đây nhưng tất cả đều vô dụng.
Từ lúc về đây, anh chưa
bao giờ thấy em mở miệng cười dù chỉ là một cái hếch môi nhẹ. Em bây giờ như
một con búp bê vô tri vô giác, hoàn toàn không có cảm xúc. Thấy em đã mất đi
hình ảnh vô tư, hồn nhiên lúc trước, anh cảm thấy rất buồn. Mỗi khi em hỏi anh
hắn dạo này sống thế nào, anh đều không ngần ngại trả lời rằng hắn đang sống
rất tốt, nói em đừng lo. Anh không chỉ nói dối hắn mà ngay cả em, anh cũng
không nói sự thật. Anh làm thế là vì anh không muốn nhìn thấy em phải sống
trong đau khổ, nhớ nhung. Anh luôn làm mọi cách để ánh mắt của em có thể hướng
về anh, dù chỉ một lần thôi anh cũng chịu. Nhưng ánh mắt em chỉ hướng về một
nơi duy nhất là hắn chứ hoàn toàn không có ý định nhìn về phía anh. Có nhiều
lúc anh đã nổi giận với em, anh mắng em ngốc nghếch, mắng em ngu muội khi lúc
nào cũng nghĩ về hắn trong khi người lo cho em từng li từng tí suốt một năm qua
là anh chứ không phải hắn. Em làm sao có thể nhẫn tâm với anh như vậy? Nhưng
mắng xong rồi anh lại xin lỗi, lần nào cũng thế, khi nước mắt em rơi ra anh đều
ôm em và nói câu xin lỗi, là anh không đúng, là anh sai, anh không nên lớn
tiếng với em. Trong chuyện này không chỉ có em và hắn là đau khổ thôi đâu, mà
ngay cả người ngoài cuộc như anh cũng đau không kém. Lúc nào anh cũng mân mê
chiếc nhẫn mới mua và đợi đến lúc thích hợp, anh sẽ ngỏ lời cầu hôn em. Anh
muốn em trở thành vợ anh, vì như thế em sẽ còn không nhớ và nghĩ đến hắn nữa.
Nói là đợi đến lúc
thích hợp nhưng anh đã đợi suốt hai năm rồi, bây giờ anh không thể đợi được
nữa. Anh quyết định rồi, anh sẽ cầu hôn em ngay bây giờ mặc dù... trên tay em
đang đeo một chiếc nhẫn khác.
Ngồi đối diện với em,
anh mở chiếc hộp vuông nhỏ màu trắng xinh xắn ra trước mặt em. Em ngơ ngác nhìn
vào chiếc nhẫn kim cương đắt tiền bên trong hộp, sau đó nhìn lên anh để tìm
kiếm câu trả lời. Anh cười rồi nắm lấy bàn tay đang để trên bàn của em và nhìn
em bằng ánh mắt anh tràn đầy tình yêu thương. Đã bao lần anh muốn từ bỏ nhưng
đến cuối cùng anh vẫn không làm được.
- Đồng ý làm vợ anh
nhé!
Từ ngơ ngác em chuyển
sang ngạc nhiên, em vội rút tay mình lại làm cho anh có chút hụt hẫng. Em cười
gượng:
- Em xin lỗi Andrea, em
biết là anh rất tốt với em nhưng bây giờ em không thể chấp nhận tình cảm của
anh. Em đã tự hứa với mình, cả đời này em chỉ yêu một mình anh ấy thôi. Dù có
phải chờ bao lâu, em cũng sẽ tình nguyện chờ anh ấy.
Vẻ mặt anh bị những câu
nói của em làm cho tối sầm lại, giọng anh chùng hẳn xuống và không còn nhẹ
nhàng như trước nữa:
- Đến bây giờ mà em vẫn
không quên được cậu ta sao? Cậu ta thì có gì tốt hơn anh? Em có biết, tổ chức
của cậu ta chuyên làm ăn phi pháp không?
- Em biết chứ, em biết
anh ấy không tốt hơn anh nhưng người em yêu là anh ấy. Dù anh ấy có làm gì thì
em cũng chấp nhận. - Em lấy tay áp nhẹ lên mặt Andrea, mỉm cười. - Andrea, anh
là một người đàn ông tốt, nhất định sau này anh sẽ kiếm được một người con gái
tốt hơn em, yêu anh hơn em và người đó mới là người mà anh nên nói lời cầu hôn.
Andrea gạt mạnh tay em
ra, tức giận nói:
- Anh không cần ai hết
và cũng không cần em phải thương hại anh. Được rồi, em cứ ở đó mà chờ cậu ta
đi, dù có chờ cả đời em cũng sẽ không gặp lại cậu ta đâu. - Anh nhếch môi. - Để
anh nói cho em biết, không đầy nửa tiếng nữa thôi, tổ chức của cậu ta sẽ bị
cảnh sát thâu tóm và chắc chắn, cậu ta cũng không thoát khỏi tội. Một năm qua,
vì sợ em sẽ đau buồn nên anh mới để cho tổ chức đó được yên nhưng bây giờ thì
anh không thể nữa rồi.
Andrea đưa em đi từ
ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác, bất ngờ này đến bất ngờ khác. Những lời anh
vừa nói, trong một khắc em không thể nào tiếp thu được. Để đến khi Andrea chuẩn
bị đứng lên đi thì em mới lên tiếng, vẻ mặt còn chưa hết ngỡ ngàng:
- Anh nói vậy nghĩa là
sao? Rốt cuộc thì anh là ai?
- CIA, người trong đội
tình báo quốc gia.
Vừa nghe xong, em vội
đẩy ghế ra và chạy thẳng ra ngoài bắt taxi đến Leaders.
"Không