
a, nhưng sau cùng chẳng thể nào cất lên thành lời được. Mẫu hậu sau khi phát hiện ra phụ hoàng bị thương nặng, khó lòng qua khỏi đã căn dặn ngài rằng: Nói ít đi, nhìn nhiều, hành sự phải hết sức thận trọng, nhẫn nhịn là trên hết. Ngài thầm nghĩ, bản thân một mình chạy ra ngoài, còn đá cầu cùng với Đường Thiên Tả, phải chăng là sai lầm?
Nhìn về phía tẩm cung u tối, đen ngòm của mẫu hậu, ngài cúi thấp đầu xuống, đang định giả vờ như không có bất cứ chuyện gì xảy ra, lặng lẽ quay về thì bên cạnh xuất hiện một đôi bàn tay to lớn, kéo xốc ngài đứng dậy.
“Thiên Tiêu, tại sao đệ lại ngồi trên mặt đất ướt thế hả?”
Người này có đôi mắt đen láy, sâu hoắm, tính cách âm trầm, lặng lẽ, chính là con trai trưởng của Tề vương Đường Thừa Sóc, Đường Thiên Trọng.
Tuy Thiên Trọng lớn hơn Thiên Tiêu có vài tuổi, nhưng từ nhỏ được phụ vương đưa đi Nam chinh Bắc chiến khắp nơi, sớm quen với chuyện binh đao, chết chóc, tuổi còn nhỏ mà thân người lại toát ra khí thế khiến người khác phải khiếp sợ, càng khiến cho những người ở cùng độ tuổi kính nể, khâm phục và tránh xa.
Thế nhưng Thiên Trọng và Thiên Tiêu vừa là anh em họ bên nội lại là anh em họ bên ngoại, thỉnh thoảng cũng đi theo mẫu thân vào thăm Tuyên hoàng hậu, nên cũng thường xuyên gặp mặt Thiên Tiêu, tình cảm thân thiết chẳng khác gì huynh đệ chính tông.
Thiên Tiêu liền đứng dậy, nhìn y phục dính nước bẩn của mình lại nhìn về phía Thiên Tả bắt đầu vui vẻ chơi đùa trở lại rồi nói: “Không có gì hết. Chỉ có điều… phụ hoàng qua đời rồi, có nhiều thứ đã không còn được như trước kia nữa”.
Thiên Trọng im lặng một hồi lâu, sau đó mới lên tiếng: “Mẫu thân ta cũng không an tâm, nhưng phụ thân nói tình hình trong cung lúc này không ổn, không cho mẫu thân nhập cung. Phải chăng là…”
Thiên Trọng cau chặt đôi mày, bước lại gần chỗ Thiên Tả đang chơi đùa rồi nghiêm nghị lên tiếng: “Tiên đế vừa mới băng hà, còn chưa kịp nhập thổ, ai dám đùa giỡn gây náo loạn trong cung hả?”
Thiên Tả kinh ngạc, quả cầu lại bị đá chệch đi, ánh đèn chập chờn, nhất thời chưa kịp nhận ra người vừa lên tiếng là ai liền tức giận quát lại: “Ai dám to tiếng trong cung? Lôi ra chém”.
Đợi đến khi nhìn rõ người vừa nói, Thiên Tả bất giác lùi lại phía sau, miễn cưỡng mỉm cười đáp: “Thì ra là… thế tử Tề vương…”
Thiên Trọng cũng bình thản mỉm cười nói: “Thì ra là đại Hoàng tử điện hạ! Là vi thần thất lễ rồi. Người đệ đệ Thiên Tiêu của vi thần tuổi còn nhỏ, sau này, vẫn mong đại Hoàng tử chiếu cố, quan tâm nhiều”.
Ngài liền hành lễ, quay người lại dắt Thiên Tiêu rời khỏi nơi đó, đích thân đưa Thiên Tiêu về đại điện đang đặt quan tài của tiên đế.
Thiên Tiêu bất giác lên tiếng hỏi: “Thiên Trọng ca ca, hiện nay có bao nhiêu người muốn giết chết mẹ con đệ?”
Thiên Trọng ngước mắt nhìn về phía cung điện tối tăm, mịt mùng trước mặt rồi nhẹ nhàng lên tiếng: “Có lẽ là… rất nhiều đấy”.
“Bao gồm cả hoàng thúc sao?”
Thiên Trọng ngây người, do dự trong giây lát rồi mới đáp lại: “Không đâu, phụ thân sẽ không gây tổn thương cho đệ đâu”.
Thiên Trọng chỉ do dự trong giây lát mà đã khiến cho Thiên Tiêu lo lắng, hồi hộp vô cùng.
Thiên Tiêu khẽ dừng bước lại. Thiên Trọng nhận ra sự hoảng hốt, bất an của Thiên Tiêu, đôi mắt trở nên hiền hòa, dịu dàng hơn, nắm chặt lấy bàn tay của Thiên Tiêu rồi mỉm cười nói: “Yên tâm đi, ta sẽ bảo vệ đệ. Mẫu thân ta cũng sẽ bảo vệ đệ và mẫu thân đệ, nhất định không để cho ai làm hại đến hai người đâu”.
Tuy chỉ là lời hứa sẽ không để ai làm hại đến hai người, nhưng cũng đủ mang lại tia hy vọng nhỏ nhoi cho Đường Thiên Tiêu trong những ngày tháng mịt mùng, tăm tối, nguy cơ trùng trùng khắp chốn.
Cả hai đều hiểu rõ một điều, trong tình hình căng thẳng hiện nay, ngôi vị Hoàng thượng và sinh mệnh đã gắn chặt với nhau như hình với bóng rồi.
Nếu như Đường Thiên Tiêu không thể nào ngồi lên ngôi vị Hoàng đế, vậy thì bất kể sau này người ngồi lên ngai vàng đó là ai thì nhất định sẽ không dễ dàng tha cho thái tử điện hạ danh chính ngôn thuận trước kia được.
Vào lúc này, Đường Thiên Trọng đã dùng bàn tay to lớn của mình truyền hết mọi sức mạnh và hơi ấm sang bàn tay của Đường Thiên Tiêu, tận hết sức mình để vỗ về, an ủi cho Thiên Tiêu.
Rất nhiều năm sau này, cho dù có căm hận Đường Thiên Trọng đến mức thấu xương, Đường Thiên Tiêu vẫn luôn nhớ về buổi đêm tăm tối, mịt mờ hôm ấy, đêm mưa gió ướt át hôm ấy, người thiếu niên mười ba, mười bốn tuổi đã đưa bàn tay ấm áp, to lớn về phía ngài.
Cho dù mới chỉ có chín tuổi, nhưng Thiên Tiêu cũng hiểu được mẫu hậu với Tề vương Đường Thừa Sóc dường như có điều gì bất hòa.
Tuy Tề vương phi thường xuyên vào cung trò chuyện cùng với tỷ tỷ, tình cảm thân thiết vô cùng, nhưng mẫu hậu lúc nào cũng nghĩ đủ mọi cách để tránh gặp mặt em rể, ngay cả vào những bữa tiệc hoàng thất, người cũng thường xuyên cáo bệnh không tới mỗi khi Tề vương có tham dự. Đến mức mà ngay cả tiên đế Đường Thừa Nguyên cũng mấy lần nói đùa rằng, hai người thân thiết nhất của ngài đều là những người cứng nhắc, khó tính.
Thế nhưng Tề vương Đường Thừa Sóc đối với Thiên Tiêu vô cùng tốt, những kh