Polaroid
Bích Tiêu Cửu Trùng Xuân Ý Vũ

Bích Tiêu Cửu Trùng Xuân Ý Vũ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324715

Bình chọn: 8.00/10/471 lượt.

ý quay sang nhìn Thanh Vũ rồi nói tiếp: “Ý đồ của việc này là để khi đem tặng cho Đường Thiên Tiêu với mục đích cầu thân có được một cái tên người Hán ấn tượng, chứ không phải là Thiển muội muội, Thiển tỷ tỷ của ai đó đâu”.

Thanh Vũ vô cùng kinh ngạc, đương nhiên hiểu ngay ra bọn họ đang dự định làm điều gì tiếp theo.

“Mỹ nhân kế?”

“Mỹ nhân kế”.

“Đường Thiên Tiêu?”

“Đường Thiên Tiêu”.

Thanh Vũ buồn chán than dài một tiếng: “Thật sự nhất thiết phải đại động binh đao nữa sao?”

Đường Thiên Trọng trước tiên cau chặt lông mày, sau bỗng bật cười xán lạn: “Hoa Ly cách Trung Nguyên rất xa, dù cho ta nhất thời có hứng thú đại động binh đao cũng chẳng thể nào làm gì được. Ta chỉ đồng ý trước yêu cầu của Lý thái hậu với Tín Vương là cho Thiển My tới đây sống một thời gian thôi”.

“Tín Vương hy vọng Thiển My có thể học từ nàng những quy tắc, lễ nghi của con gái vùng Trung Nguyên mà thôi”.

“Quy tắc, lễ nghi? Muội ấy sao?”

“Hoặc giả, họ hy vọng có thể học được nhiều hơn thế cũng nên”. Ngài rất thích nét lanh lợi pha lẫn dịu dàng, điềm đạm toát lên từ tính cách của nàng.

Thanh Vũ lặng người suy ngẫm một hồi, sau đó nhanh chóng hiểu ra mọi thứ.

Bọn họ đều biết Đường Thiên Tiêu có tình cảm với nàng, cho dù biết nàng đã trở thành tê tử của Đường Thiên Trọng mà ngài vẫn dành cho nàng tình cảm đặc biệt mà nồng thắm, thiết tha.

Lần này Tín Vương đưa Thiển My tới đây, đương nhiên là muốn nàng ấy học được vài phần tính cách mà Đường Thiên Tiêu yêu thích ở nàng.

Nói cho cùng thì Đường Thiên Trọng vẫn chẳng thể nào cam tâm để yên mọi chuyện!

Thanh Vũ chán nản cúi đầu xuống, nhìn lướt qua bức họa của Thiển My rồi nói: “Muội ấy đích thực xinh đẹp hơn thiếp khi còn trẻ”.

Đường Thiên Trọng hiểu được ý tứ ẩn chứa bên trong lời nói của nàng, mỉm cười nói: “Nghĩ đến việc con tiểu nha đầu này dám tới Đại Chu và ở bên cạnh Đường Thiên Tiêu, ta quả thực rất thích muội ấy. Muội ấy lúc nào cũng mỉm cười tươi tắn, còn nàng lúc nào cũng mặt mày sa sầm, nên đương nhiên là làn da của muội ấy đẹp hơn của nàng rồi. Thanh Vũ, nàng cảm thấy sao hả?”

Ngài vừa giải thích lại vừa muốn chọc ghẹo nàng, đôi mắt thâm sâu lấp lánh, chứa đầy thái độ đắc ý và giảo hoạt.

Thanh Vũ vừa thẹn thùng lại vừa tức giận: “Ngài… ngài đã biết người ta hiểu lầm từ trước đó, còn cố ý trêu chọc người ta”.

Đường Thiên Trọng không nhịn được bật cười thành tiếng rồi nói: “Làm phu thê mấy năm rồi, lần đầu tiên ta mới nhìn thấy dáng vẻ ghen tuông của nàng. Dáng vẻ của nàng lúc ghen tuông… quả thực là rất thú vị, làm cho ta vui sướng trong lòng, thực tình ta rất thích dáng vẻ ấy… Ừm, ta cũng rất thích chỗ này của nàng, thú vị hơn nữa…”

Bàn tay của ngài lại không chịu an phận, luồn vào cổ áo của nàng rồi di chuyển xuống phía dưới. Thanh Vũ sớm đoán biết được điều này, hoang mang đẩy ngài ra, vội vã cầu khẩn, định trốn tránh: “Không được, không được… thiếp phải quay về phòng rồi…”

Đường Thiên Trọng ghé sát tai nàng rồi thì thầm: “Ai bảo nàng tới đây? Tới rồi thì đừng mong chạy thoát”.

“Thiếp, thiếp mệt rồi…”

“Không sao, nàng ngồi lên người ta, nào lại đây…”

“Đừng…”

Nàng sắp sửa bật khóc thành tiếng, Đường Thiên Trọng liền đặt môi hôn nàng thắm thiết, không bao giờ chịu từ bỏ bất cứ cơ hội nào được gần gũi bên nàng nữa.

“Thanh Vũ, nghe lời ta, Thanh Vũ…”

Ngài vừa thì thầm đưa lời cám đỗ, vừa đưa tay luồn vào bên trong y phục của nàng, điều chỉnh lại tư thế của hai người, từ từ để cho Thanh Vũ ngồi lên phía trên người mình.

“Ư…”

Tiếng rên rỉ của phụ nữ không biết vì hân hoan hay vì đau đớn dần dần vang lên, động hồn, quyến rũ vô ngần. Vào năm đó, Đường Thiên Tiêu chín tuổi, vẫn còn chưa biết đến tiết trời dai dẳng, lất phất đầy mưa bụi của đất Giang Nam này. Thế nhưng cho dù đã ở trong Hoàng cung Thụy Đô nhiều năm rồi, trong kí ức của ngài, năm đó vẫn là năm thê thảm nhất.

Sắc trời ảm đạm, mịt mùng, mặt đất ẩm ướt, bẩn thỉu, trong không khí ngập đầy mùi vị ẩm mốc, ướt át.

Ánh mắt của tất cả mọi người đều vô cùng khó hiểu, ngần ngại, chỉ muốn tránh xa ngài ra, thế nhưng vào những lúc không thể không đối mặt với ngài thì lại mỉm cười gian tà, mỉa mai lên tiếng gọi: “Thái tử”.

Ngài là Thái tử.

Sau khi tiên đế băng hà được hai mươi mốt ngày, ngài vẫn cứ là một thái tử.

Chẳng ai có thể đoán trước, sau hai mươi mốt ngày nữa, ngài sẽ trở thành vị quân vương mới của Đại Chu, hay là một thái tử bị phế của Đại Chu, tồi tệ hơn nữa, rất có thể còn trở thành một cái xác lạnh lẽo, vô hồn.

Sống hay chết, phú quý hay bần tiện, trời hay đất, tất cả đều vô cùng mong manh. Khoảng cách vô cùng ngắn ngủi.

Tiên đế Đường Thừa Nguyên bệnh nặng, trước khi qua đời đã để lại Thánh chỉ, lệnh cho Tề vương Đường Thừa Sóc, thừa tướng Trịnh Dương cùng Định Bắc đại tướng quân Vũ Văn Khởi và các văn võ bá quan trong triều đưa thái tử đăng cơ tiếp vị.

Đại quyền triều chính nhanh chóng rơi vào tay Tề vương Đường Thừa Sóc, nhưng đến tận lúc này vẫn chưa có ai chịu đưa bàn tay ra kéo vị thái tử yếu đuối, nhỏ tuổi dắt lên ngai vàng diễm lệ, quyền thế và uy nghi kia.

Mặc dù, ai cũng biế