XtGem Forum catalog
Bí Mật Tội Lỗi

Bí Mật Tội Lỗi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322810

Bình chọn: 8.5.00/10/281 lượt.

ôn với bác sĩ Fraser hơn”, em gái cô cắt ngang. “Anh ấy khá đẹp trai. Và còn tặng cho chị một con mèo nữa.”

Juliette lắc đầu bực bội. “Đừng vô lý thế!” Cứ như một con mèo có thể khiến cô thay đổi nhận thức về đàn ông. Tuy thế, má cô vẫn đỏ bừng mỗi khi nhắc đến Paul.

Cuộc sống độc thân vẫn tốt hơn, cô thầm nhắc nhủ bản thân. Sẽ không bao giờ có mối nguy hiểm bị một người đàn ông chạm vào cô lần nữa.

Nhưng thật bất ngờ, Amelia im bặt, nhìn chằm chằm vào cô hồi lâu. Em gái cô nhíu mày, ánh mắt sáng rực. “Em không nghĩ chị đang nói thật. Em biết chị đã trốn ra ngoài để gặp anh ấy hai lần.”

Rõ ràng em gái cô có tố chất làm gián điệp giỏi. Má Juliette nóng rực, nhưng cô phẩy tay. “Đó chỉ là sự say mê vô hại khi bọn chị còn nhỏ, thế thôi. Bọn chị là bạn bè và chị hầu như không gặp anh ấy trong năm năm qua. Bọn chị chẳng nói gì cả, thật đấy.”

“Không.” Ánh mắt Amelia sắc sảo. “Còn hơn thế.” Cô săm soi chị gái, như có thể nhìn thấu nỗi đau thầm lặng bên trong người chị. Trong khoảnh khắc, nỗi lo sợ tràn qua Juliette, rằng em gái cô nghi ngờ nhiều hơn những điều cô bé thể hiện.

Cảm xúc trong quá khứ của cô không còn là vấn đề nữa. Quan trọng là tương lại – một tương lai không có Paul. Cô phớt lờ cảm giác vui buồn lẫn lộn xen với nỗi đau vì mất mát, bởi cô chưa bao giờ có anh để cùng bắt đầu.

“Quá khứ của chị chẳng ảnh hưởng gì tới em hay cuộc hôn nhân tương lai của em”, cô vui vẻ nói nhằm hướng Amelia tới đề tài khác. “Đã có quý ông lọt vào mắt em lúc chúng ta nghỉ lễ Giáng sinh ở London phải không?”

“Đừng cố thay đổi chủ đề!” Amelia bế chú mèo đang lim dim ngủ. “Khi chúng ta ở đó, chị chưa từng hứng thú với bất kì bữa tiệc nào.”

“Đừng ngốc thế! Cho dù không muốn một người chồng nhưng tất nhiên chị vẫn thích thú tham gia tiệc tùng.”

Nói dối. Tất cả đều là nói dối. Cô dành hết thời gian rảnh rỗi cho Matthew, ru cậu ngủ, lắc trống lắc để chọc cậu cười. Cô còn không buồn rời khỏi ngôi nhà ở London của dì mình để diễu hành như một đối tượng kết hôn tiềm năng.

Em gái cô thở dài. “Có thể chị đã quan tâm đến màu sắc của đám rèm cửa. Nhưng chắc chắn không phải bất cứ người đàn ông nào.” Rồi cô nằm xoài ra giường. “Nếu chị thực sự yêu bác sĩ Fraser, em không hiểu tại sao chị lại không cưới anh ấy?”

“Chị đã nói là chị không yêu anh ấy”, Juliette đáp. “Hơn nữa, cha mẹ sẽ không chấp nhận. Anh ấy không có tước hiệu.”

“Cha không phả là nam tước cho đến khi thừa hưởng tước hiệu này từ anh trai ông một năm trước”, Amelia chỉ ra. “Và ngay cả bây giờ, em vẫn nghi ngờ liệu chúng ta có thể thu hút bất kì quý ông nào không. Em thì quá trẻ, Margaret quá kén chọn, còn chị lại quá u sầu. Chị làm em nhớ đến một bá tước rầu rĩ nào đó.”

“Castledon”, Juliette sửa lại.

“Phải, chính anh ta. Hai người hẳn sẽ là một cặp hoàn hảo, vì chị hiếm khi mỉm cười hay tỏ ra vui vẻ.”

Cô thực sự tệ như vậy sao? Juliette vớ cái gối đập vào người em gái. “Thỉnh thoàng chị vẫn cười mà.”

“Không thường xuyên.” Amelia vồ lấy cái gối to hơn đập lại cô.

“Có phải em đang cố đánh chị đến bật cười phải không?”, cô trêu chọc. “Khi chúng ta dự tiệc, em sẽ dùng quạt đánh chị nếu chị không cười hả?”

“Ý kiến đó không tồi đâu”, Amelia trầm ngâm. “Tuy nhiên em nghĩ chị sẽ bị bầm dập trong nháy mắt.”

Juliette không thể nhịn cười lúc em gái cô tiếp tục tấn công, sử dụng gối như cái dùi cui. “Dừng lại, Amelia!” Cuối cùng cô trượt chân, ngã vật ra giường nằm thở dốc vì cười quá nhiều.

Lần cuối cùng họ cư xử như những đứa trẻ là khi nào nhỉ? Cô không thể nhớ nổi nữa. Nhưng cảm giác thật dễ chịu vì được cười như vậy sau khoảng thời gian quá dài.

“Còn bây giờ. Hãy hứa với em, chị sẽ tìm cái gì có thể giúp chị tươi cười. Mỗi ngày nhé!”

Amelia đề nghị.

“Chị hứa.” Juliette sửa sang lại tóc, nhưng trước khi họ có thể đi xuống tầng dưới, em gái cô chặn cô lại.

“Và hứa với em chuyện này nữa. Nếu chị yêu Paul Fraser và muốn anh ấy là chồng chị, vì Chúa, hãy cho anh ấy cơ hội. Rồi cha mẹ sẽ đồng ý.”

Juliette bị bỏ lại, miệng vẫn há hốc vì em gái cô đã đi xuống cầu thang trước.

* * *

“Thưa ông chủ, ngôi nhà đã bị cháy.”

Không có tin tức nào vui như vậy với Brandon Carlisle – Bá tước của Strathland. Nông dân đã chuyển tới Eiloch Hill và gia đình Andrew không còn lựa chọn nào khác ngoài trở lại London. “Tốt. Đưa ra một đề nghị mua lại khu đất đó với họ.”

Giờ là lúc tận dụng sự bất hạnh của họ. Họ đã mất mọi thứ, và khi hắn đề nghị một cái giá hợp lý, họ sẽ dễ dàng chấp nhận. Hắn ta không nghi ngờ chuyện đó.

“Trước đây, họ đã từ chối mọi đề nghị của ta”, Melford nhắc nhở. “Tôi nghi ngờ họ sẽ thay đổi.”

“Anh sai rồi.” Brandon giơ tay lên, gạt bỏ dự đoán của người quản lý. Lần này, Phu nhân Lanfordshire sẽ không có lựa chọn. Hắn quan sát thấy trong những năm qua, số lượng đầy tớ của họ đã giảm dần, giờ chỉ còn lại một quản gia và một người đánh xe, đại tá Lanfordshire vẫn chưa trở về từ chiến trường và không cách nào biết liệu ông ta có về hay không.

Chuyện này khiến Brandon phát cáu vì hắn đã mang lại cho họ nhiều cơ hội để chấm dứt cảnh nghèo đói. Thậm chí hắn còn