
h mặt trời phơi nắng .
Diệp Hân Dương kêu cô tới cùng nhau sửa sang lại hành lý ngày hôm qua từ nhà họ Đường đem tới, Đường Y Nặc hoan hô một tiếng, ban đầu thân thể nhỏ bé lười biếng bày tại trên ghế nghe được nhảy lên, nhất thời không cân bằng, thiếu chút nữa ngã lộn nhào té trên đất, phía dưới phủ lên chính là đá cẩm thạch lạnh vô cùng, nếu đụng tới đầu óc ít nhất cũng sẽ bị chấn động não nhẹ, Diệp Hân Dương thấy mà kinh hãi.
Cũng may tay nhỏ bé bắt được thành ghế, sau khi cái ghế ngã lật, mới chậm rãi từ trên ghế tuột xuống, bảo trụ được cái đầu đã không có nhiều thông minh lắm.
Cùng Đại tiểu thư này ở chung một chỗ, đối với trái tim của anh chính là một sự khiêu chiến thật lớn, Diệp Hân Dương suy nghĩ một chút tương lai của mình, bất đắc dĩ sờ sờ lỗ mũi, cảm thấy khó có thể chịu đựng được.
Diệp Hân Dương vốn là không mong đợi Đường Y Nặc có thể giúp được bao nhiêu, chỉ là thuần túy muốn cho cô sau khi ăn xong vận động.
"Giúp anh đem khăn lụa treo đến bên trái gian phòng trên tủ đầu giường."
"Cái túi bánh bích quy này bỏ ở tầng một trong tủ."
"Lông nhung chó để ở đầu giường đi, cái gian phòng nào tùy em."
Chỉ là tinh thần Đường Eno có thể khen, bị người đàn ông sai sử chạy vòng vòng, một chút bực mình cũng không có, ngược lại trên khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra biểu tình hân hoan, bởi vì vận động, trên mặt phớt phớt hồng, hết sức đáng yêu!
Tốn hơn nửa giờ, hai người đồng tâm hiệp lực, cuối cùng đem mấy được mấy thứ đồ trong hành lý, phân loại, sắp xếp vào trong nhà mới.
Diệp Hân Dương đẩy Đường Y Nặc đi tắm rửa, thay cô từ trong nhà mang tới một bộ đồ ngủ Spongebob Squarepant, sắc màu vàng nhạt nổi bật lên da thịt của cô càng phát ra tuyết trắng trong suốt, vô cùng mịn màng.
"Hiện tại không có việc gì, tốt nhất em nên ngủ một giấc."
Diệp Hân Dương đem cái chăn trên giường lên thả vào một bên ghế sofa, đem một cái chăn khác trải đến chính giữa giường quay đầu muốn Đường Y Nặc đi lên ngủ.
"Mi Mi không mệt, Mi Mi muốn cùng anh Diệp nói chuyện." Đường Y Nặc cũng không nghe theo.
Diệp Hân Dương cũng không cùng cô nói nhảm, đi tới chặn ngang ôm cô lên, Đường Y Nặc kinh hoảng "A" một tiếng, phản xạ đưa ra đôi tay quấn chặt cổ người đàn ông.
Đợi cô lấy lại tinh thần thì đã đặt mình trên giường, Diệp Hân Dương giúp cô dịch tốt góc chăn, đang chuẩn bị rời đi.
"Mi Mi không có hôn ngủ ngon thì ngủ không yên. . . . . ." Mắt thấy ngủ không thể chối cãi, Đường Y Nặc định đổi muốn từ thiện.
Ừ, còn biết cò kè mặc cả rồi, Diệp Hân Dương xoay người lại, buồn cười nhướng mày nhìn cô, "Cái gì gọi là hôn ngủ ngon? Hiện tại cũng không phải là buổi tối, cần gì hôn ngủ ngon?"
"Nhưng mỗi lần ngủ cha cũng sẽ hôn em. . . . . ."
Diệp Hân Dương kéo dài âm điệu "Nha" một tiếng, chợt không nói thêm gì nữa.
Đường Y Nặc là thuộc về loại hình có tà tâm mà không có xảo trá, mặc dù chỉ muốn cùng anh Diệp cả ngày dính vào một chỗ, rồi lại sợ anh không nhịn được, thấy anh chậm chạp không có trả lời, đầu nhỏ lập tức cúi xuống.
"Mi Mi nghe lời, coi như không có hôn ngủ ngon thì ngủ không yên, Mi Mi cũng phải nỗ lực ngủ." Non nớt cái miệng nhỏ nhắn đô đến độ có thể treo thịt heo rồi, thanh âm cũng uất ức vô cùng.
Diệp Hân Dương nhìn dở khóc dở cười.
Đường Y Nặc uất ức cắn môi, đang khổ sở, bỗng nhiên có cảm giác trên lông mi có cái gì nhẹ nhàng phớt qua, giống như một mảnh êm ái như lông vũ của thiên sứ, sau một cái hôn mềm nóng lên khóe môi, nụ hôn kia giống như mang theo điện, đem cả người cô cũng tê tê dại dại .
"Hôn ngủ ngon cũng cho, em nhất định phải hảo hảo ngủ đó."
Đường Y Nặc cuống quít mở mắt, lại chỉ thấy bóng dáng Diệp Hân Dương xoay người rời đi, thon dài cao ngất, không biết nghĩ tới điều gì, khuôn mặt nhỏ nhắn nóng lên, cô dúi đầu vào gối, trong lòng có một loại vui mừng không nói ra được.
Diệp Hân Dương mang cái ghế ngồi vào trên ban công. Ánh sáng mặt trời rơi xuống, nhiệt độ vàng óng ánh, có thể đem tâm người cũng hâm nóng ấm áp.
Vốn là anh tính toán xem sách giết thời gian, nhưng anh luôn luôn rất khó ngủ giống như được bổ sung thuốc ngủ, còn chưa có lật lên mấy tờ, lại lần nữa bị Chu công gọi về.
Chờ sau khi anh tỉnh lại, đầu óc nhẹ nhàng khoan khoái, cuối cùng đem lời nói của Đường Y Nặc "Em không biết, nhưng em chính là cảm giác anh Diệp không thích" rồi hiện lên đủ loại hình ảnh xâu chuỗi lên.
Quả thật anh đã từng nói "Ta không thích cùng người khác ngủ chung".
Khi đó, Đường Y Nặc còn nhỏ, khoảng tám tuổi, mà anh đã mười bốn tuổi rồi, một tiểu tử choai choai, ăn vào thức ăn cũng chỉ tăng chiều cao, ngược lại người rất gầy, giống như một cây gậy trúc di động.
Người mất đi cha mẹ như anh, được Đường Trung Đường chứa chấp, lúc vừa mới vào nhà họ Đường, bởi vì thường gặp ác mộng, cả người càng phát ra tiều tụy, cơ hồ chỉ còn lại một bộ xương, phía trên hợp với da, không có một chút xíu thịt.
Cô gái nhỏ cũng không sợ anh, bởi vì trong nhà có rất ít bạn cùng lứa tuổi chơi đùa với cô, mà mặc dù tuổi Diệp Hân Dương hơi lớn một chút, nhưng ở trong định nghĩa của Đường Y Nặc, vẫn còn đi học thì đều là cùng