
hút ứng phó không kịp, một lát sau mới nghiêm túc nói: "Hiện tại anh sẽ không không thích, nhưng nếu như lần sau em ngủ ở bên mép giường, anh liền không cho phép em lại tiến vào phòng của anh."
Tốn một hồi lâu, Đường Y Nặc mới nghe hiểu được ý nghĩa của lời nói, trên mặt nhỏ lộ ra thần sắc mừng rỡ như điên, sợ không đúng gật đầu liên tục, "Ừ ừ, Mi Mi biết, Mi Mi nhất định nghe lời!"
Diệp Hân Dương khom môi cười một tiếng, "Mi Mi như vậy thật ngoan."
Anh dắt Đương Y Nặc bị nụ cười của anh mê đến thần hồn điên đảo đến phòng rửa tay, kiên nhẫn mười phần nhìn cô đánh răng rửa mặt, cho đến khi Đường Y Nặc cởi quần ngủ muốn lên bồn cầu thì Diệp Hân Dương mới cả kinh thất sắc.
"Không ai dạy em không thể ở trước mặt người khác đi vệ sinh sao?"
Đường Y Nặc vô tội lắc đầu một cái, ở nhà, cô làm chuyện gì bên cạnh gần như đều có bảo mẫu, bảo mẫu thật là lợi hại, nhưng chưa từng có nói qua lời như vậy.
Diệp Hân Dương vỗ trán, suy nghĩ một chút nói: "Vậy em bây giờ nhớ, không thể ở trước mặt người khác đi vệ sinh, biết không?"
"Ừ!" Hướng về phía yêu thích anh Diệp, Đường Y Nặc chính là một học sinh giỏi nghiêm túc sửa đổi.
Chỉ là. . . . . . Diệp Hân Dương nhìn hai đôi tay rục rịch chộn rộn, "Làm sao em còn ở bên trên bồn cầu?" Không thể chờ anh ra khỏi phòng rửa tay lại tiếp tục sao.
Đường Y Nặc buồn ngủ quá, tay nắm lưng quần vặn vẹo uốn éo, "Nhưng anh Diệp không phải là người khác."
Diệp Hân Dương khóe miệng co giật, rồi lại vì cái cô gái nhỏ này đối với anh định vị, trong lòng nảy lên một chút vui sướng.
Đường Y Nặc nhìn sắc mặt anh không tốt, nghĩ là anh tức giận, vội vàng buông ra lưng quần, hai cái tay ngoan ngoãn bỏ vào hai bên, "Anh Diệp, Mi Mi xong rồi, Mi Mi nghe lời." Lại là thái độ vô điều kiện thỏa hiệp này. . . . . .
Ngay cả bồn cầu cũng không cho người ta ngồi, nhìn Đường Y Nặc nghe lời một cách miễn cưỡng, bộ dạng đáng thương không cam lòng lại giận mà không dám nói gì, Diệp Hân Dương cảm giác mình quả thật là tội ác tày trời, lại nói người có ba gấp, đây chính là cả ngày lão hoàng tử cũng không quản được .
Diệp Hân Dương bất đắc dĩ kéo ra một nụ cười, ôn hòa nói: "Anh sẽ đi ra ngoài, tốt nhất em đi nhà vệ sinh bên dưới đi, anh ở bên ngoài chờ em cùng đi ra ăn điểm tâm."
Đường Y Nặc nháy mắt một cái, vội vàng cởi quần ngồi vào trên bồn cầu, miệng cong cong, mặc dù cô không hiểu lắm ý tưởng của anh Diệp vì cái gì phải là đổi tới đổi lui, chỉ là anh Diệp đối với cô thật là tốt ! Không chỉ có theo cô ngủ chung, rồi còn làm bữa ăn sáng cho cô.
Thích nhất anh Diệp rồi !
Đường Y Nặc vừa ra khỏi phòng ngủ, liền bị mùi thơm xông vào mũi khiến bụng đói kêu vang, "Anh Diệp, anh nấu cái gì vậy, thơm quá đi!"
Cô men theo mùi thơm vào phòng bếp, Diệp Hân Dương vừa nấu xong một nồi cháo trứng muối thịt nạc nóng hổi, nghe vậy quay đầu hướng Đường Y Nặc cười cười, "Chỉ là cháo trứng muối thịt nạc, em ngoan ngoãn ngồi ở bàn ăn, anh sẽ bưng lại đó."
Tài nấu nướng của Diệp Hân Dương thực sự là thường xuyên luyện tập mới có, khi còn bé công việc bận rộn, chỉ có một mình anh nên có chút qua loa, khi đó chỉ biết đem đồ vật nấu chín là có thể xuống bụng được, sau này một người đến Nhật Bản, nản lòng thoái chí, định trong lúc làm việc nhàn hạ nghiên cứu nâng cao tài nấu nướng, cũng không nhịn được tương tư, trở lại Đài Bắc.
Đường Y Nặc rất nể tình, cầm chén húp, bởi vì quá gấp, không cẩn thận làm mình bị bỏng, sợ quá hé miệng, đưa đầu lưỡi đỏ hồng,thở "Hồng hộc" thở.
"Không có ai giành với em, từ từ ăn." Diệp Hân Dương có chút thụ sủng nhược kinh, tài nấu nướng của anh khá hơn nữa, làm sao hơn được đầu bếp chuyên nghiệp ở nhà họ Đường, thật may mắn là cô gái nhỏ không ngại.
"Mi Mi biết, nhưng đây là anh Diệp nấu, ăn thật ngon, Mi Mi không nhịn được!" Đường Y Nặc lấy tay quạt quạt, một đôi mắt học không ngoan nhìn chằm chằm chén cháo kia.
Diệp Hân Dương biết nếu như thái độ của anh hơi mạnh mẽ một chút, Đường Y Nặc nhất định sẽ thỏa hiệp, vậy mà anh không muốn bóng ma trong lòng cô càng thêm sâu, nghĩ là động một chút anh sẽ tức giận, cho nên anh cười cười, ngay trước mặt Đường Y Nặc cầm chén tới, dùng muỗng khuấy cháo thuận theo chiều kim đồng hồ, sau khi xác định sẽ không nóng đến đầu lưỡi, mới đưa đến trước mặt cô một lần nữa.
"Anh Diệp. . . . . ." Đường Y Nặc có chút kinh ngạc.
" Hiện tại em không cần nhẫn nại, muốn ăn liền ăn, nếu như không đủ, trong nồi còn nữa..., bảo đảm cho bụng nhỏ của em được ăn no."
Đường Y Nặc thật loạn cảm động, kinh ngạc nhìn nhìn chòng chọc Diệp Hân Dương một hồi lâu, khi Diệp Hân Dương đang muốn kiểm tra xem có phải nói sai cái gì rồi hay không, cô chợt cúi đầu, nhanh chóng ăn lần nữa, vô cùng vui sướng.
Đây chính là sự khen tặng cao nhất đối với người làm bữa sáng.
Đừng xem Đường Y Nặc là một người mảnh khảnh như vậy, nhưng thời gian không bao lâu, lại đem toàn bộ cháo trứng muối thịt nạc ăn vào bụng, giờ phút này đang dị thường thõa mãn dùng một cái móng vuốt nhỏ của cô vuốt cái bụng đã phình to ra, hình ảnh một con mèo lười sau khi ăn uống no đủ lại nằm ở dưới án