
có em,
anh rất nhanh sẽ có một ngôi nhà của chính mình.”
“Ách……” Mạc Tử Nhân lại
vì những lời anh chọc mà làm cho đỏ mặt. “Cái kia…… Em còn không hiểu ý của anh
lắm?” Vội vàng nói sang chuyện khác.
“Hứng thú của anh là ăn,
cho nên thích mở nhà hàng, trước mắt trong tay anh có năm nhà hàng, còn có một
cái có thêm cửa hàng cà phê. Anh dự tính sang năm đi đại lục mở cửa tiệm, đến
lúc đó sẽ phải tốn thêm một chút thời gian ở đó, nếu như em đồng ý, anh hi vọng
em có thể theo giúp anh một khoảng thời gian.” anh muốn hai mươi bốn tiếng đồng
hồ đều trông thấy cô.
“Mẹ em một mình ở tại
Đài Loan, em sẽ không yên lòng về người ”
“Vậy thì anh cũng mang
bác gái theo luôn.” anh nắm chặt tay của cô, không để cho cô rút lại.
“Anh, Anh Đông, anh bây
giờ đối với em tốt như vậy, vậy sau này thì sao, lỡ như em thành thói quen thì
làm sao bây giờ.” cô kể lể tình huống có thể phát sinh, cũng không có ý tứ lên
án.
“Tương lai nếu như anh
không thể đối với em tốt, vậy nhất định là anh rời đi trước…… Không quan hệ,
anh sẽ dặn dò con trai tiếp tục chiếu cố em thật tốt, nếu là nó không làm được,
anh sẽ đánh nó.”
Trợn to mắt chăm chú
nhìn vào vẻ mặt thành thật của Hạ Anh Đông, lời anh ngọt ngào lọt vào trong tâm
của cô, làm cô không tự chủ được, tưởng tượng ra một bức tranh tương lai hoà
thuận vui vẻ. “Vì cái gì anh đối tốt với em như vậy?”
“Cô bé ngốc, không đối
với em tốt, chẳng lẽ em muốn anh đối tốt với những nữ nhân khác sao?”
Mạc Tử Nhân lại đỏ mặt.
Vừa vặn ông chủ tự mình
bưng hai bát mì sợi tới, cô mới có thể đem khuôn mặt hồng hồng giấu ở sau màn
sương mù màu trắng, làm bộ cố gắng ăn mì để che dấu tâm hoảng ý loạn, cũng cố
gắng nghĩ làm sao để tránh cho động một chút là tình trạng đỏ mặt quẫn bách.
Kế tiếp chính là thời
gian ăn mì, bởi vì mì sợi còn nóng ăn mới ngon, bọn họ mới yên lặng không nói
chuyện, mà chuyên tâm ăn mì, cho đến khi trả tiền.
“Cái kia…… Anh Đông, em
biết rõ tiền anh kiếm so với em nhiều hơn, nhưng em hi vọng giữa chúng ta cần
có sự công bằng, em không muốn chiếm tiện nghi của anh. Lần trước anh cũng đã
nói, lần này đến lượt em mời khách, anh không phản đối chứ!” Cô cảm thấy trước
tiên nên nói rõ ràng, miễn cho lại bị anh cướp đi tờ hóa đơn.
Hạ Anh Đông thẳng tay
rút đi tờ giấy trên tay cô “Lần trước chúng ta là quan hệ bạn bè, mỗi người trả
một lần là rất công bằng. Nhưng hôm nay, em là nữ nhân của anh, đương nhiên anh
muốn chiếu cố em.”
“Chúng ta chỉ là bạn bè
nam nữ ……”
“Anh đem ngươi xem là vợ
của anh nam nhân thay nữ nhân của mình trả tiền là đạo lý hiển nhiên, đây là
một trong những gia huấn nhà anh, nếu như em có dị nghị gì, có thể đi tìm ba
của anh khiếu nại, tin tưởng ông ấy sẽ rất cao hứng thay em giải đáp .” anh
cười đến xấu xa.
“Đúng là……” Muốn cô đi
tìm người đã vãng sinh* khiếu nại như thế nào a?
*người đã vãng sinh:
người đã mất
Anh nghiêm túc nói:
“Được rồi! Vì em nói muốn công bằng, anh đồng ý cho em thanh toán, nhưng anh có
một điều kiện.”
“Điều kiện gì?”
“Dùng thẻ của anh, về
sau mặc kệ em đi đâu, đều có thể dùng nó để thanh toán.”
Mạc Tử Nhân vẻ mặt lại
thất vọng, như vậy chẳng phải là cùng anh thanh toán không có gì khác biệt hay
sao?
“Ngoan ngoãn đi, đừng để
tâm vào mấy chuyện vụn vặt này, anh đối tốt với em là anh cam tâm tình nguyện,
anh thương em, chiếu cố em sẽ làm tâm tình của anh rất tốt, anh cũng vậy chỉ
muốn đối với em làm một người tốt…… Đương nhiên, tương lai còn có thể kể cả mẹ
em, anh sẽ chiếu cố hai người thật tốt, cho nên em đừng cùng anh phân chia rõ
ràng như thế, vì em dùng tiền của anh sẽ làm anh càng cố gắng kiếm tiền…… Nếu
như em muốn dùng phương thức khác đối tốt với anh, anh cũng không phản đối.”
anh nhướng cao mi, vẻ mặt có vài phần mập mờ.
“Là như thế nào đây?” Hạ
Anh Đông có tiền nhiều như vậy, so ra cô thật kém, nên dùng phương thức gì để
đối tốt với anh đây?
Hạ Anh Đông ghé sát vào
bên tai nàng, thấp giọng nói: “Trên giường.”
Oanh một tiếng, Mạc Tử
Nhân khuôn mặt lại hoá hồng, thân thể lập tức lui về phía sau, đụng vào cây
cột, đau đến ôm đầu.
“Lão bà, đụng vào đâu
rồi?”
Đáng giận nha……“Em, em
không phải là lão bà của anh!” Đầu rất đau, trong lòng thì rất loạn.
Mẹ cô luôn nói cá tính
của cô rất đơn thuần, phải tìm nam nhân ngoan ngoãn một chút mới thích hợp, kết
quả cô lại chọn một người đại bại hoại này — Hạ Anh Đông căn bản chính là khắc
tinh của cô, đem cô khắc đến sít sao.
Mạc Tử Nhân cố gắng biện
hộ, Hạ Anh Đông lại đem cả người cô ôm vào trong ngực, vẻ mặt yêu thương chỉ có
thể nói là hạnh phúc, làm cho vị khách cùng xếp hàng cũng âm thầm cười.
“Em đương nhiên là vợ
của anh nha!” Hạ Anh Đông thanh toán xong, như cũ ôm Mạc Tử Nhân hào phóng rời
khỏi quán mì.
Mạc Tử Nhân túng quẫn
không dám ngẩng đầu giải thích, chỉ có thể núp ở trong ngực của anh làm bộ
không phát sinh chuyện gì.
Hạ Anh Đông khóe miệng
nở nụ cười làm say lòng người, giống như gió mát mùa xuân, cái trời đông giá
rét trước đó dường như hoàn toàn tan biến.
Mạc Tử Nhân càng nghĩ
càng