Polaroid
Bí mật bị thời gian vùi lấp

Bí mật bị thời gian vùi lấp

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325572

Bình chọn: 7.00/10/557 lượt.

ấy cũng biết rõ hết thảy, bao nhiêu năm đã trôi qua nhưng cậu có để ý tới sự thay đổi của ông ấy hay không ? Lưu ý tới sự quan tâm của ông ấy đối với cậu không ? Cậu không hề !"

Ma Lạt Năng nhìn tôi ngơ ngẩn.

Tôi ngồi ghé lại gần nàng, cầm lấy tay nàng, cố gắng nhấn mạnh : " Vì cậu mà mẹ cậu cũng đã vào phòng cấp cứu, mình không thể tưởng tượng nổi nếu cậu.. nếu cậu chết, mẹ cậu sẽ như thế nào ? Có khi cứ lấy thận của bà ấy cấy ghép cho cậu, để cho bà ấy chết luôn còn tốt hơn. Nhìn cha cậu còn có vẻ kiên cường, đó chẳng qua vì ông ấy tin tưởng cậu, tin tưởng con gái của Hứa Trọng Tấn không phải một người có thể vứt bỏ hết cả thân nhân không thèm quan tâm, buông bỏ hết thảy. Mà nếu quả thật cậu làm như thế, mình chỉ sợ ông ấy ... ông ấy sẽ suy sụp, những người kiên cường khi suy sụp càng bằng mấy người khác."

Trong mắt Ma Lạt Năng đầy lệ, tôi nói : "Mình không thể bình luận gì về những ân oán giữa cậu và Hứa Thu, cũng không thể bảo cậu tha thứ cho chị ta, có điều, cậu có biết không ? Lúc chị ta tỉnh lại trước khi chết, có chủ động nói với cha của các cậu : "Lấy thận của con cho con nhóc.", mình nghĩ không phải chị ta xuất phát từ ý muốn tha lỗi, cũng không phải hối hận trước những gì mà mình đã gây ra. Chị ta không quan tâm tới những chuyện đó, chị ta chỉ rất đơn giản, không thể không thừa nhận cậu là em gái của chị ta, mà chị ta là chị gái của cậu."

Nước mắt Ma Lạt Năng trào ra, rơi tí tách trên bức vẽ. Nước mắt của tôi cũng trào ra, rơi trên những vết thương của nàng

"Ma Lạt Năng, nếu cậu chết, vĩnh viễn mình sẽ không tha thứ cho Tống Dực ! Nhưng trên đời này, người mà mình tuyệt không muốn hận nhất chính là anh ấy. Nếu cậu thực coi mình là chị em ruột, xin đừng bắt mình phải đau khổ"

Tôi đứng dậy, đi ra ngoài. Ngoài cửa, ông Hứa nhìn tôi chằm chằm, trong mắt tràn đầy sự lo lắng và tuyệt vọng, tôi trả lại cuốn nhật ký cho ông ấy : "Mình đã cố gắng hết sức rồi, sự lựa chọn cuối cùng phụ thuộc vào cô ấy"

Ông Hứa định nói thêm gì đó, nhưng tôi đã không còn sức mà nghe nữa, chỉ nhanh chóng chạy ra khỏi bệnh viện, chặn một chiếc taxi lại, kêu lái xe đi Phòng Sơn.

Trong căn nhà cũ luôn có rất nhiều những chuyện cũ. Từng cái ngăn kéo, từng góc nhà đều có những phát hiện ngoài ý muốn, quả bóng cao su nghịch lúc nhỏ, chiếc kẹp tóc bị gãy, túi hương mới làm không lâu....

Tôi tắt điện thoại di động, rút dây điện thoại cố định, lại ngắt cả internet.

Tôi vừa sửa sang lại cuốn album còn chưa làm xong, vừa dọn dẹp lại phòng ốc, phân loại cất dọn những gì mà cha mẹ để lại.

Mỗi ngày tôi đều đi chợ vào sáng sớm, tiêu mười tệ để mua đồ ăn đủ cho tôi ăn trong một ngày. Tôi mua một cuốn sách dạy nấu ăn, cả ngày ngồi làm theo, nếm thử hết cả những thứ đồ ăn kỳ dị, không sợ tốn thời gian.Buổi tối lại ngồi trên ghế xem TV, lại xem một số phim thần tượng, chẳng cảm thấy buồn chút nào.

Vào ban ngày, hết thảy đều trôi qua bình thản, thực yên tĩnh, nhưng ban đêm thường bừng tỉnh giữa những cơn ác mộng.

Một tuần sau, lúc tôi đi mua đồ ăn về, thì thấy có một chiếc Mục Mã Nhân đang đỗ dưới lầu. Chân tôi như nhũn ra, không biết rốt cuộc nên đi lên hay nên bỏ trốn. Tôi ngồi thụp xuống, nhìn chằm chằm vào giày mình, chậm chạp không chịu đưa ra quyết định.

"Tô Mạn, bọn tôi ngồi đợi cô hai tiếng liền, cô đang đứng phơi nắng dưới lầu à ? Đừng nói cho tôi biết là cô không nhận ra xe của tôi nhé."

"Không biết cô ấy không muốn gặp ai trong chúng ta ? Tống Dực, có phải anh nên chủ động biến mất không ?"

Là giọng của Ma Lạt Năng ! Tôi nhảy dựng lên, nàng ngồi trên xe lăn nhìn tôi cười, Lục Lệ Thành đứng cạnh nàng, Tống Dực đẩy xe. Ánh mặt trời chiếu lên mình họ, một ngày nắng rực rỡ.

Ma Lạt Năng nheo mắt lại nói : "Chiếu cố bệnh nhân một chút, lại gần đây nào, mình nhìn cậu không rõ lắm"

Tôi vội chạy tới bên người nàng, nàng cười, tôi cũng cười, môt lúc sau, hai chúng tôi cùng ôm chặt lấy nhau.

Nàng nói : "Hai tội lớn : Một, lúc mình đang ốm mà cậu cũng dám dạy dỗ mình. Hai, thế mà lại không chịu tới bệnh viện thăm mình. Nói đi, muốn phạt thế nào ?"

"Phạt thế nào cũng được."

Ma Lạt Năng cười giòn giã : "Là cậu nói đấy nhá ! Phạt cậu sau này mỗi tuần đều phải gọi điện cho mình, thông báo tình hình của cậu cho mình."

Tôi nhìn nàng đầy hoang mang, Lục Lệ Thành liền giải thích : "Cái mạng nhỏ của cô ấy đã giữ được, nhưng thận đã bị tổn thương, cần phải trị liệu và khôi phục, dì Vương định dẫn cô ấy tới Thụy Sĩ chữa bệnh."

Nếu như khỏi hẳn thì có thể khôi phục thị lực hoàn toàn không ?"

"Có thể có, mà cũng có thể không, có điều nó còn quan trọng sao ? Nhân thế một tuần bảy ngày, mỗi ngày có thể dùng một đôi kính sát tròng có màu khác nhau." Ma Lạt Năng khum tay thành hình hoa lan, làm ra vẻ yêu nữ mị hoặc điên đảo chúng sinh

Tôi phá lên cười, Ma Lạt Năng thật sự của tôi đã trở lại. Lúc ngẩng đầu lên, gặp phải ánh mắt của Tống Dực, tôi nhanh chóng lảng sang chỗ khác.

Ở sân bay, mọi người đều đứng đợi tôi và Ma Lạt Năng, nàng giữ chặt lấy tôi nói không ngừng, tôi chỉ đành để nàng nói một câu, tôi gật đầu một cái. Rốt cuộc, lúc