
à chuyện gì xảy ra? Tuy nói giữa cô và Học Thánh không có tình yêu
oanh oanh liệt liệt, nhưng, dù gì sao cũng là một đường ổn định, không
sóng không gió. Cô vẫn cho rằng sau này cũng như vậy, sẽ không cũng
không nên có bất kỳ thay đổi nào.
Hôm nay, cô tự nhiên lại sợ phải đối mặt với Học Thánh?
Lắc lắc đầu, cô nhắc nhở mình lần nữa sắp đến giờ làm việc rồi, sai đó quay đầu đi vào đường tắt, đi thật nhanh về nhà.
Vừa đi đến cửa cầu thang, Ân Đệ ngây ngẩn cả người.
Mạnh Lực Côn lại từ cửa chính nhà cô đi ra! ?
Vào cửa, Chu Tương lại cho cô câu trả lời còn khinh khủng hơn cả bị sét đánh —— Cô ấy đã đồng ý giúp đỡ Lực Côn!
"Giúp một tay? Chu Tương, cậu có hiểu rõ mọi chuyện không vậy, người ta muốn
cậu giúp một tay việc gì? Là giúp anh ta sinh con đó!"
"Là giả vờ sinh con!" Chu Tương sữa chửa.
"Giả vờ? Nghĩa là sao?"
Chu Tương bắt đầu văng nước miếng giải thích cho cô, Ân Đệ nghe xong đầu choáng váng mắt hoa lên.
Cái này gọi là đạo cao một thước, ma cao một trượng sao?
Thì ra là, cái "Mạnh Lệ quân" này, lại bằng mặt chứ không bằng lòng, thầm
cấu kết với Chu Tương để diễn trò, mục đích chủ yếu chính là khiến Mạnh
Đình cho rằng hiệu quả đã đạt được, yên tâm rời đi.
"Đợi chút." Ân Đệ tức giận hỏi: "Cậu. . . . . . Cứ như vậy có lòng tin có thể lừa gạt được Mạnh Đình?"
"Hừ." Chu Tương hếch cằm kiêu ngạo: " Chuyện khác mình không dám nói, nhưng
giả vờ nói chuyện yêu đương, đối với mình mà nói, tuyệt đối không khó
khăn."
Ân Đệ than nhẹ một cái, đồng ý nói: "Điểm này mình tin
tưởng." Nhưng cô càng tin tưởng hơn, từ nay về sau, chỉ sợ nơi này sẽ
biến thành nơi tị nạn rồi. Đêm nay, Ân Đệ từ nhà hàng tan việc về nhà, đến giữa giữa cầu thang thì gặp Chu Tương cũng
vừa trở về, mà tên "Đàn ông" mà cô đang dựa người vào, chính là "Mạnh Lệ quân" (chắc các bạn xem phim Mạnh Lệ quân rồi chứ, con gái đóng giả con trai... nhưng trong trường hợp này thì ngược lại =)).)
Triển khai hành động nhanh như vậy sao?
Nhưng, Ân Đệ lúc này mệt mỏi không có dư thừa sức lực mà để ý tới bọn họ.
Vào nhà, nằm ở trên giường, cô chỉ muốn ngủ một giấc thật ngon.
"Ân Ân, Ân Ân, cậu, nhanh lên một chút."
"Làm sao vậy?" Ân Đệ đang mơ mơ màng màng thì bị Chu Tương lay tỉnh, mở mắt
vừa nhìn, phát hiện trong phòng có thêm một cô cô gái, "Vị tiểu thư này
là ai vậy?"
"Cô ấy là em gái Lực Côn đó."
"Đó, em gái Lực
Côn. . . . . ." Gì? Ân Đệ cuối cùng cũng tỉnh táo lại, tên đàn ông này. . . . . . Không, người phụ nữ trang điểm tỷ mỉ này , lại là. . . . . .
"Chu Tương! Tại sao cậu có thể tùy tiện dẫn đàn ông vào phòng, cậu ——"
"Đừng như vậy mà, chỉ mượn một lúc thôi, một lúc là được rồi." Chu Tương vỗ tay luôn miệng nói làm ơn.
"Mượn cái gì?"
"Căn phòng này."
Đông! Ân Đệ thiếu chút nữa từ trên giường lăn xuống đất."Cậu bị điên à?"
************************ta là đường Phân cách
Cô cũng điên mất rồi. Ân Đệ nghĩ thầm.
Nếu như không phải bị điên rồi, cô làm sao có thể cho phép mình đồng ý cái loại chuyện điên rồ này?
Trong đêm khuya, cô lại cho phép Mạnh Đình xuất hiện ở trong phòng khách nhà
mình? Còn che dấu cho đôi "Cẩu nam nữ" . . . . . . Không, phải là chị
em" mới vừa đến dập đầu cầu xin cô kia, còn bị buộc trở thành tòng phạm.
"Cô nói Lực Côn ở bên trong? Cùng Chu Tương?" Mạnh Đình nhìn về cửa phòng đang đóng chặt.
"Ừ." Gật đầu một cái, Ân Đệ kéo lê dép đi, suy sụp ngồi xuống ghế sofa ngáp
mấy cái liên tiếp, "Hắc ——" đột nhiên ý thức được anh đang nhìn mình
chăm chú, cô vội vã đưa tay che miệng đang mở lớn.
Hành động này khiến cho Mạnh Đình cười to.
Giờ phút này cô mắt buồn ngủ như có sương mù, hai gò má nhợt nhạt, mất đi
một chút sinh khí, nhưng lại thêm mấy phần mền mại đáng yêu của một cô
gái.
Anh chuyên chú đến gần ánh mắt như càn rỡ, khiến Ân Đệ bắt
đầu cảm thấy toàn thân không được bình thường. Cô ngồi thẳng lưng lại,
hất tóc, cô bất đắc dĩ nhìn lại áo ngủ đang mặc trên người.
Đều
do hai người trong phòng kia, nhìn thấy người bấm chuông cửa là Mạnh
Đình, liền giống như gặp quỷ lập tức xông vào phòng, sau đó còn không
cho cô một chút thời gian đổi quần áo, liền đem cô "Xin" ra ngoài mở cửa nghênh đón anh.
Còn may, áo ngủ bằng bông trên người cô coi như là bảo thủ ( kín đáo ).
"Xem ra cô có vẻ không vui."
Nói nhảm! Đang an ổn ngủ ngon, lại phải lên tinh thần đón vị "Khách không
mời mà đến". Buồn cười nhất, đây là nhà của cô, cô lại có loại cảm giác
gò bó muốn chết, thật không thể giải thích được.
"Có sao? Chắc là do buồn ngủ quá." Đã khuya rồi..., tiên sinh xin đi thong thả a."Anh
muốn chờ sao? Bọn họ. . . . . . Có thể sẽ lâu một chút."
"Đó?" Mạnh Đình khẽ chau mày, "Cô xác định?"
"Đương nhiên. Theo tôi thấy, chắc chắn sẽ không quá nhanh đâu." Vị "Em gái Lực Côn" kia,nếu tháo hết phụ kiện ra chính là phá hủy một đại công trình!
Ân Đệ không khỏi nghi ngờ, nhưng nếu để Mạnh Đình biết mình tốn bao
nhiêu công sức, nhưng lại chỉ thúc đẩy được một đôi "Chị em", vậy sẽ như thế nào?
Nghĩ tới đây, Ân Đệ cũng cảm thấy có chút chột dạ, lúc
trước cô không cho là mình có phần nghĩa vụ trong chuyệ