
hêm chút ít.
“Em em. . .” Cảnh Nhiên cứng thân thể em nửa ngày lại em không ra nguyên cớ, cô lúc này, trong mơ hồ mang theo điểm mềm mại khó được, nhìn vào trong mắt của hắn, thật là rất muốn chết.
Còn có người vẫn còn ở một bên không biết sống chết liếm hắn.
Thân thể hiện tại của hắn đúng là lạnh, nhưng cô cứ cọ tiếp nữa, không chừng sẽ sốt cao hơn cả cô.
“Trần Việt, em cố gắng ngủ cho anh.” Đem thân thể không ngừng vặn vẹo của cô kéo chặt vào trong ngực, trầm thấp rống lên một tiếng, có lẽ thật sự bị tiếng quát lớn này của hắn trấn trụ rồi, Trần Việt thật sự ngoan ngoãn, an phận núp ở trong lòng ngực của hắn, nửa ngày không dám động.
Bao vây lấy bốn phía thân thể của hắn chính là mùi cơ thể tràn ngập hương vị ngọt ngào của cô, trong ngực ôm chính là cô có chút nóng lên, thân thể mềm nếu không xương, chỉ là lẳng lặng nằm như vậy, hắn đều cảm thấy vô cùng cảm động.
Một khắc ấm áp tốt đẹp như vậy, người nào đó lại không chịu phối hợp cảm động của hắn.
Người nguyên bản yên tĩnh tránh ở trong lòng ngực của hắn, lại bắt đầu không an phận lên, lắc lắc lắc lắc chợt nghe đến Cảnh Nhiên ngược lại hít mạnh, lớn tiếng kêu lên: “Đáng chết, Trần Việt emđang nắm ở đâu đó! ! !”
Trần Việt ngẩng đầu, khuôn mặt y nguyên đỏ rực, chu môi nói ra: “Thứ này của anh luôn đẩy em, rất không thoải mái a. . . .”
Cảnh Nhiên liếc mắt xem thường, rất muốn như vậy ngất đi, chính là mệnh căn của mình bị cô nắm ở trong tay, bảo hắn như thế nào ngất đi được. . . .
Ông trời a, thực tâm thuần khiết của hắn đã bày tỏ a, nhật nguyệt chứng giám !
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
[1'>Quả đào mật: Cảnh Nhiên gắt gao trừng mắt Trần Việt vẻ mặt vô tội, thở hổn hển, mặc dù điều hòa trong phòng đang cần cù chăm chỉ làm việc, hắn vẫn ức chế không nổi chảy mồ hôi.
Mội bàn tay to khoác vai của cô, tay kia dùng sức giữ chặt bàn tay nhỏ bé đang thăm dò vào vạt áo hắn của cô, cố định không cho cô lộn xộn, cũng không biết là vì cô phát sốt mà tay cũng nóng lên, hay là là chính thân dưới của hắn bởi vì vô cùng căng cứng mà có vẻ phá lệ mẫn cảm, tóm lại, hắn chính là vũ khí bị cầm của mình đang từ từ trở nên nóng lên, mà lại càng phát to ra.
“Trần Việt, buông tay ra.” Hắn có điểm ác thanh ác khí mệnh lệnh cô, hắn đối với thân thể cô vốn là rất mẫn cảm, nằm cùng một chỗ với cô đã tiêu hao hết tất cả lý trí và tự chủ của hắn, hiện tại bị cô nắm chặt như vậy, hắn đã bắt đầu sinh ra ảo giác rồi, giống như có tòa núi lửa sắp phun trào trước mắt hắn, tình thế gấp gáp.
Trần Việt buộc chặc tay cầm vật dưới người hắn, tay cảm giác vừa cứng rắn vừa nóng bỏng làm cô có một chút hoang mang, nhíu mày, ánh mắt mờ mịt lại dần dần chuyển thành thanh tịnh, đầu nguyên bản choáng váng giống như bị thứ không an phận của Cảnh Nhiên phỏng tỉnh.
Cô giương mắt lẳng lặng yên nhìn hắn sớm đã đầu đầy mồ hôi, tay cầm của hắn thủy chung chưa từng buông ra, sau đó, trên mặt đỏ rực trong nháy mắt tràn ra một cái nụ cười cực kỳ sáng lạn, “Cảnh Nhiên, mệnh căn của anh hình như trong tay em.”
Cảnh Nhiên bị nụ cười kiều mỵ này của cô giật đến thần hồn điên đảo.
Nghe được cô trêu chọc như vậy, mặt nguyên bản trướng đến đỏ bừng càng thăng cấp thành màu tím, người này không phải cháy khét sao? Vì cái gì đột nhiên có thể toát ra một câu trật tự rõ ràng như thế! Cái này cũng quá quỷ dị a.
Bất quá lúc này, hắn cũng không cố tìm tòi nghiên cứu tại sao cô khi thì hồ đồ khi thì rõ ràng, việc cấp bách là phải ngẫm lại nên như thế nào mới có thể đem mệnh căn của mình giải phóng ra khỏi ma trảo của cô.
“Đã biết rõ thứ em nắm chính là cái gì, vậy tranh thủ thời gi¬an buông tay.” Cảnh Nhiên có điểm nghiến răng nghiến lợi, đều nói đùa với lửa cần phải tự thiêu, đồ nguy hiểm không thể đụng loạn, nhưng rất hiển nhiên, người phụ nữ trước mắt này căn bản cũng không có giác ngộ hai điểm này, còn không biết chết sống trêu chọc hắn.
Tiếp tục như vậy nữa, hắn thật sự sẽ hỏng mất, đến lúc đó khống chế không nổi biến sói ăn hết cô, thật sự không thể trách hắn, bởi vì lúc này hắn thật sự có thiên nhân gi¬ao chiến, vùng vẫy giãy chết .
Trần Việt cười đến mị hoặc, ở trong ngực hắn ngửa đầu ngắm hắn, lực độ trong tay dần dần buông ra, cảm giác được cô lui lại, Cảnh Nhiên nhẹ nhàng thở ra, trong nội tâm thực sự nhiều ít có hơi thất vọng, nguyên lai mình cố gắng muốn bảo trì phong độ, lại cũng chờ mong cô có thể chủ động tới xâm phạm hắn!
Hắn quả nhiên biến sói.
Nào biết ngay tại hắn vẫn chưa thỏa mãn há miệng, Trần Việt đột nhiên nhấc lên chăn mỏng che ở trên người hai người, đứng lên liền chui vào trong chăn, động tác liên tiếp không giải thích được này, Cảnh Nhiên nhìn trợn mắt há hốc mồm.
Khi còn chưa rõ động cơ hành đông của cô là cái gì thì liền nghe được thanh âm trâm của cô từ dưới truyền đến, “Em không nắm, nhìn xem cũng được chứ.”
Cô không nắm, nhìn xem cũng được chứ? Đầu óc Cảnh Nhiên đột nhiên có chút chập mạch, không thể hiểu được ý tứ lời này của cô, khi hắn cảm giác người chui trong chăn đã chủ động kéo quần hắn thì hắn mới hậu tri hậu giác kêu rên lên tiếng.
Thật sự là gặp