XtGem Forum catalog
Bẫy Văn Phòng

Bẫy Văn Phòng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324491

Bình chọn: 8.5.00/10/449 lượt.

ơ cô chọn cũng thật thích hợp, Điền Quân cũng đang quay người, có vẻ

vui mừng khi nhìn thấy cô. Nhưng sau đó Đàm Bân phát hiện vẫn còn kẽ hở, điều không như ý luôn chiếm tám, chín phần.

Điền Quân không đi một mình.

Người bạn bên cạnh anh ta bỏ kính ra, mặc bộ quần áo thể thao màu trắng,

phong thái tự nhiên, nhìn Đàm Bân mỉm cười, trong nụ cười như có điều gì đó khiến người đối diện cảm thấy khó nắm bắt.

Người này, không ngờ lại chính là Trình Duệ Mẫn.

Đàm Bân lập tức sững người. Mấy ngày trước Điền Quân đều đi một mình, không có ai đi cùng nên trong kịch bản của cô không có sự xuất hiện của người thứ ba.

Hai người này đi cùng nhau thật đúng là ngoài dự liệu,

Đàm Bân đột nhiên thầm run. Nhưng cô nhanh chóng lấy lại tinh thần, bước lên phía trước chào: “Giám đốc Điền, chào anh! Ôi, lại có cả Trưởng đại diện Trình nữa, thật trùng hợp quá!”

Hiện giờ Trình Duệ Mẫn cũng trở thành bên A, mặc dù hy vọng trong vòng ba đến năm năm sẽ trở thành

khách hàng thực sự của MPL là tương đối mong manh, nhưng dù sao vẫn

thuộc nhóm khách hàng tiềm năng.

So với phong cách mặc đồ công sở nghiêm chỉnh, Điền Quân mặc đồ thể thao trông hòa nhã lạ thường. Anh ta đứng lên nhường chỗ. “Là cô Đàm à? Đến đây ngồi đi.” Đàm Bân cúi người

cảm ơn, cô chưa ngồi xuống, Trình Duệ Mẫn đã mở một lon nước tăng lực

đưa tới, giọng rất nhỏ nhưng lại như hiểu hết mọi chuyện.

Anh nói: “Đúng vậy, thật trùng hợp”, trọng âm dồn hết vào hai tiếng cuối!

Sau khi tập luyện xong, trán anh đầy mồ hôi, tóc ướt nhẹp, nhìn anh

rất vui vẻ, tinh thần tốt hơn nhiều so với thường ngày. Đàm Bân đoán, có lẽ anh vừa mới tiễn sếp về nước. Cô nhận lấy lon nước, mặt

không chút biểu cảm “Đương nhiên rồi, không trùng hợp thì không thành sách, không có lợi thì không dậy sớm[3'>, Trưởng đại diện Trình ạ!”

[3'> Ý chỉ những việc đã trở thành quy luật trong cuộc sống.

Trong lời nói có ẩn ý, không cần phải để ý đến tôi, còn anh, tại sao lại ở đây?

Trình Duệ Mẫn xoa cằm cười cười.

Điền Quân không để ý hai người đang đưa mắt nhìn nhau, chỉ quan sát y

phục và vợt của Đàm Bân rồi hiếu kỳ hỏi: “Tiểu Đàm, cô cũng thích

chơi tennis à? Trình độ thế nào?”

“Cũng tạm ạ!” Đàm Bân cẩn thận

trả lời. “Trưóc đây tôi có chơi, sau đó bỏ một thời gian, nhưng cảm

thấy chơi môn thể thao khác cường độ luyện tập không đủ nên lại tiếp

tục chơi môn này.”

“A!” Điền Quân có vẻ ngạc nhiên. “Tốc độ của

tennis so với cầu lông mạnh hơn nhiều, rất ít cô gái có đủ thể lực

để có thể chơi trên nửa tiếng. Dám nói như thế xem ra cô cũng có bản lĩnh. Thật hay giả đấy?”

Trình Duệ Mẫn nhìn cô như cười như không, ngồi bên cạnh chen vào: “Thật hay giả chỉ cần chơi là biết, đúng không?”

Đàm Bân nhân cơ hội cầm vợt đứng lên. “Giám đốc Điền, từ lâu tôi đã

nghe nói anh chơi đến mức chuyên nghiệp rồi, tôi ngưỡng mộ đã

lâu, nhưng không dám múa rìu qua mắt thợ. Hôm nay đúng là cơ hội

hiếm có, nếu anh không chê tôi trình độ thấp kém thì có thể chỉ

giáo cho tôi vài chiêu được không?”

Điền Quân còn đang do dự,

Đàm Bân đã tiếp lời: “Giám đốc Điền có phải cần tôi gọi anh một tiếng sư phụ?” Cô nghịch ngợm chắp tay: “Xin sư phụ xuất chiêu, đồ

đệ nguyện lĩnh giáo!”

Điền Quân không nhịn được cười vỗ vai cô. “Đồ đệ ngoan, bắt đầu đi!”

Rõ ràng anh ta đã có hứng thú, bỏ khăn mặt ở cổ ra, bắt đầu khởi

động chân và cánh tay. Đàm Bân quay đầu nói: “Vậy xin lỗi Trưởng đại

diện Trình. Hay anh tự luyện trước, lát nữa tôi chơi với anh một ván?”

Trình Duệ Mẫn chớp chớp mắt khẽ cười, không lên tiếng, dường như hiểu lời của cô là không thật lòng.

Điền Quân cũng nói: “Tiểu Trình, xin lỗi nhé!”

Trình Duệ Mẫn xua tay. “Hai người chơi đi, tôi cũng mệt rồi, cần nghỉ ngơi một lát.”

Qua một ván chơi, Điền Quân bỗng có cái nhìn khác đối với Đàm Bân.

Đường cầu của cô nhanh và sắc, đánh vào góc hiểm, rất xuất sắc.

Bản thân Đàm Bân cũng có chút đắc ý, trong mười năm, sáng nào cô cũng chạy

bộ mấy cây số, người bình thường thật không thể đạt được đến trình độ

đó.

Điền Quân vô cùng kinh ngạc. “Hằng ngày? Trời ạ, con gái mà

có ý chí kiên định như vậy quả là hiếm gặp, sao cô có thể kiên trì được

như vậy?”

“Có gì đâu ạ!” Đàm Bân luôn không hiểu, chỉ là mỗi ngày luyện tập một vài tiếng, một thói quen rất bình thường, tại sao mọi người đều thấy cô kỳ lạ?

Điền Quân đưa đồ uống cho cô.

Đàm Bân nhận lấy, giải thích: “Cũng có lúc lười, ví dụ hôm trời lạnh,

không muốn ra ngoài. Lúc đó phải cứng rắn nhủ lòng, việc nhỏ như thế

mà không làm được thì mình đúng là đồ vô dụng.”

Điền Quân bất giác không kìm được, nói với Trình Duệ Mẫn: “Cậu có phát hiện ra

không? Hai người nói chuyện giống hệt nhau, đúng là từ một công ty mà

ra.”

Trình Duệ Mẫn hỏi: “Vậy sao? Tôi chưa từng để ý.”

“Ngày xưa cậu nói, người không kiểm soát được bản thân thì không thể kiểm soát được người khác. Có nhớ không?”

Trình Duệ Mẫn suy nghĩ một lát rồi lắc đầu. “Quên rồi, tôi có nói những lời