
yêu cầu của Philip cũng không có gì đáng chê trách.
Nhưng bất kể là việc gì, cứ lên đến
trụ sở chính thì đều từ đơn giản trở thành phức tạp, ít nhất phải mất
đến nửa tháng, nếu không, mọi việc sẽ không thể giải quyết rõ ràng được.
Đàm Bân muốn gục đầu xuống bàn. Thảo nào các khách hàng luôn trách móc MPL
phản ứng chậm chạp, có mỗi việc nhỏ mà trong nội bộ đã cãi cọ, làm hao
tổn bao nhiêu công sức, không biết đã lãng phí bao nhiêu thời gian.
Bình thường hợp tác với các giám đốc sản xuất cũng không khác gì dỗ dành ông lớn. Người làm kỹ thuật da mặt thường mỏng, khách hàng vừa có chút phản đối đã giận dỗi. Đàm Bân lại phải vội vàng an ủi tâm hồn dễ bị tổn
thương của bọn họ.
Cô âm thầm cắn răng chịu đựng, thầm nghĩ một
ngày nào đó mình có quyền, việc đầu tiên cô làm chính là cho những người này xuống ngồi ở vị trí phía sau, để họ được nếm thử cảm giác phải nịnh nọt, bợ đỡ khách hàng là như thế nào.
Buổi chiều, Chủ tịch Lưu Bỉnh Khang lại gọi điện bảo cô lên phòng ông ta, báo cáo những tiến triển mới nhất.
Nhắc đến những phản ứng của các giám đốc sản xuất hôm nay, Đàm Bân cười khổ. “Sir, tôi không làm được.”
Lưu Bỉnh Khang vừa đi họp ở Châu Âu về, xem ra tâm trạng rất vui vẻ. Ông ta uống một ngụm cà phê, mỉm cười, chăm chú nhìn cô. “Cho nên cô hy vọng
tôi sẽ giúp cô thuyết phục Philip?”
“Chủ tịch thật có con mắt tinh tường.” Đàm Bân đỏ mặt thừa nhận.
“Vì sao nhất định phải làm như vậy?”
Đàm Bân lấy từ trong cuốn sổ tay bài phỏng vấn đã được in ra, nhẹ nhàng đặt lên bàn trước mặt ông ta.
Lưu Bỉnh Khang chỉ đưa mắt liếc nhìn tiêu đề rồi bật cười. “Tôi đã có vinh dự đọc qua.”
Đàm Bân nói sơ qua quan điểm của mình, sau đó hỏi: “Ngài cảm thấy cách nghĩ của tôi có hợp lý không?”
Lưu Bỉnh Khang dựa người vào ghế, cười tủm tỉm, cầm hai tờ giấy lên, nói:
“Cô có thể nắm bắt những thông tin có ích từ đây, rất tốt. Nhưng Cherie, có một điểm rất quan trọng nhưng cô chưa hề để ý.”
Đàm Bân đứng thẳng, nói rành rọt: “Tôi đã đọc từng chữ, từng chữ một.” Kỳ thực cô muốn nói: không thể nào.
“Cô đọc lại đoạn thứ hai từ dưới lên xem.”
Đàm Bân nhận lấy tờ giấy, đọc cẩn thận.
Ý của đoạn đó rất mơ hồ, đại ý là, đầu năm sau rất có thể phổ Đạt sẽ cơ cấu lại tổ chức.
Đầu óc hơi rối loạn, cô không nắm bắt được manh mối rõ ràng.
Lưu Bỉnh Khang hỏi: “Có biết vì sao không?”
Đàm Bân lắc đầu.
“Bởi vì bọn họ muốn xâm nhập thị trường nước ngoài.”
“Trời ạ!” Đàm Bân giật mình. “Đây mới là hành động then chốt.”
Đàm Bân chống cằm, không nói gì, hiển nhiên là đang tự trách mình không nhạy bén.
Lưu Bỉnh Khang cười cười. “Cô là phụ nữ, đối với chuyện chính trị không quá mẫn cảm, mọi tình thế đều có nguyên do của nó.”
Cụm từ “là phụ nữ” vô tình hé lộ hàm ý xem thường khiến cho Đàm Bân cảm
thấy có phần không thoải mái, nhưng cô chỉ có thể nhún vai, lắng nghe mà thôi.
“Được rồi.” Lưu Bỉnh Khang thu giấy tờ trên bàn lại, xem
ra muốn kết thúc cuộc nói chuyện tại đây. “Công việc trước mắt vẫn đang
nằm trong phạm vi kiểm soát, khá tốt rồi. Văn bản thay đổi kỹ thuật
không phải là việc khó, cô cho triển khai đi. Nếu có khó khăn gì, cứ
trực tiếp đến tìm tôi.”
Đàm Bàn phản ứng rất nhanh, lập tức phối hợp ưng ý, tỏ ra rất vui mừng, cảm động, đáp lại một tiếng giòn tan: “Dạ!”
Cô rất hiểu, thực ra bản thân mình đã có chút tận lực khi cầm lông gà làm
lệnh tiễn, nhưng không ngờ ông ta lại ra mặt giúp cô dàn xếp ổn thỏa.
Ngày hôm đó, lúc tan tầm, phải đến mười giờ đêm cô mới đạp cửa bước vào nhà được.
Các giám đốc sản xuất làm thêm giờ, cô cũng phải ở lại để giúp đỡ, còn phải cùng với trợ lý lo ăn lo uống cho mọi người.
Lẽ ra mấy giám đốc kinh doanh cũng có thể xúm vào giúp một tay, nhưng mấy
người đó ai cũng lấy lý do là phải sắp xếp địa bàn, Đàm Bân thực cũng
không muốn gây thêm phiền phức cho bọn họ.
Cô nhìn vào gương, khuôn mặt mộc, hốc hác, chẳng có chút thần thái, giống như chiếc lá khô vậy.
Cô hốt hoảng, nghĩ đến ngày sinh nhật lần thứ hai mươi chín vừa qua, không khỏi thầm than vãn, quả nhiên thời gian như phi dao đuổi người ta chạy
đến tuổi già.
Trước khi đi ngủ cô tranh thủ đắp mặt nạ, phải tự thương mình một chút chứ, nhưng rõ ràng là cô đã đắp nhiều gấp đôi rồi.
Đang định nằm dài trên sofa chợp mắt một lúc, cô bỗng nhận được điện thoại của Văn Hiểu Tuệ.
“Đàm Bân, cậu đã ngủ chưa?” Giọng của Văn Hiểu Tuệ không có vẻ kỳ quái giống thường ngày mà có chút ủ rũ.
“Vẫn chưa, tớ vừa đắp mặt nạ, đang chờ khô.”
“Bây giờ tớ muốn qua chỗ cậu, có tiện không?”
Cuối cùng Đàm Bân cũng nhận ra trong giọng nói của cô ấy có vẻ không ổn. “Hiểu Tuệ, cậu khóc đấy à? Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Văn Hiểu Tuệ im lặng một lát rồi nói: “Tớ đến rồi nói, được không?”
“Được cậu đến đi. Có cần tớ qua đón không?”
“Không cần, tớ đi xe đến.” Nói xong, cô ấy liền cúp máy. Đàm Bân vô cùng kinh ngạc.
Trong ấn tượng của cô, Văn Hiểu Tuệ là người cho dù trời có sập xuống đầu thì cũng vô cùng bình tĩnh. Cô ấy khá xinh xắn, từ nhỏ đã là đối tượng để
các nam sinh xun xoe, nịnh nọt. Đàm Bân chưa bao giờ nhìn thấy cô ấy
mang vẻ mặt bơ phờ.
T