XtGem Forum catalog
Bẫy Tình Tình Bẫy

Bẫy Tình Tình Bẫy

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324633

Bình chọn: 9.5.00/10/463 lượt.

ngồi trên giường, tay phủ lên phần bụng mềm mại bằng phẳng của cô, bên tai vang vọng lời nói. “Sau 8 tuần, bụng sẽ nhô lên, sờ vào sẽ cảm giác cứng…”

Ngón tay đặt bên sườn gắt gao siết chặt, anh chết lặng dán mắt vào khuôn mặt đang say ngủ của cô, nghiến răng thì thầm. “Vì sao, vì sao lại gạt anh.”

Để biết được nguyên nhân, Thẩm Mục Phạm cho người đi điều tra Bạch Chi Âm, cũng nghe được cuộc nói chuyện của cô với Nghiên Hi về việc vì sao lại giấu giếm sự thật, biết được cô lo ngại không dám thẳng thắn với anh. Nói thật, ngay cả anh cũng không nghĩ rằng bản thân lại dễ dàng tha thứ cho sự dối gạt của cô, lại còn đứng ở góc độ của cô thông cảm cho sự khó xử của cô.

Anh nói với Nghiêm Chinh. “Nếu cô ấy không định nói cho tôi biết, tôi đây sẽ làm bộ như không biết vậy.”

Nghiêm Chinh nhắc nhở anh. “Ông không sợ Bạch Chi Âm lợi dụng ông báo thù sao?”

“Không sợ.” Anh tràn đầy tự tin. “Cô ấy yêu tôi, là thật lòng.”

Với anh mà nói, chỉ cần cô thích anh thật lòng vậy là được rồi. Nhưng trong tận sâu trong đáy lòng, anh vẫn hi vọng cô có thể tin tưởng anh, có thể nói ra sự thật bản thân xảy ra chuyện, có thể học được cách thổ lộ tình cảm.

Đáng tiếc, anh thay cô dọn sạch mọi đắn đo e ngại, kiên nhẫn chờ đợi, chờ mãi nhưng vẫn là sự không tin tưởng nơi cô.

“Trong lòng em che giấu nhiều bí mật như vậy, còn có thể chứa anh nữa sao?” Anh thấp giọng hỏi.

Bạch Chi Âm lắc đầu, quýnh đến mắt đỏ lên. “Em xin lỗi, em không cố ý muốn lừa gạt anh, em chỉ…”

“Đủ rồi, em không cần nói gì nữa.” Anh vô tình cắt ngang lời giải thích của cô, bên trong con ngươi sâu thẳm lạnh lẽo nhìn không thấy bất kì sự ấm áp nào của tình cảm. “Anh sẽ không tin lời nói của em nữa.”

Bạch Chi Âm biết giờ phút này có nói nhiều cũng không thể cứu vãn sự tin tưởng đã mất đi, mọi lời muốn nói cuối cùng chỉ có thể thốt lên một câu. “Em xin lỗi.”

Thẩm Mục Phạm không lên tiếng trả lời, chậm rãi đứng lên, đưa lưng về phía cô Bóng dáng anh trở nên cao lớn, nhưng cũng càng lạnh lùng, khó có thể đến gần, lời nói ra lại càng lạnh lẽo hơn. “Em hẳn còn nhớ là anh đã từng nói tuyệt đối sẽ không cưới người phụ nữ không yêu mình.”

Bạch Chi Âm nhìn bóng dáng lạnh lùng xa cách của anh, giờ phút này không nhìn rõ được vẻ mặt anh, nhưng có thể tưởng tượng ra sự thất vọng và quyết đoán nơi đáy mắt anh. “Không phải, em có yêu anh.” Cô biết giờ phút này mọi lời giải thích đều không thuyết phục, nhưng cô vẫn phải nói rõ tình cảm của cô.

“Yêu anh?” Thẩm Mục Phạm im lặng một lát rồi mới nói, dường như là cúi đầu cười tự giễu. “Xin lỗi, tình yêu như vậy anh nhận không nổi.”

Hơi nước nóng bỏng đảo quanh vòng mắt, cuối cùng không chịu nỗi chậm rãi buông rơi trên hai gò má. Bạch Chi Âm nức nở nói. “Thẩm Mục Phạm, em biết bây giờ dù em có nói gì thì anh cũng không tin, nhưng em thật sự yêu anh, anh cho em một cơ hội nữa, em có thể…”

“Không.” Thẩm Mục Phạm chậm rãi quay đầu, trong ánh mắt sắc lạnh không có chút độ ấm nóng. “Chúng ta đã kết thúc.”

Vẻ mặt, ánh mắt của Thẩm Mục Phạm rất tuyệt tình, dường như quyết định mãi mãi không muốn lại nhìn thấy cô. Vẻ mặt như vậy khiến trong lòng Bạch Chi Âm càng thêm đau nhói, như bị người ta đâm một nhát.

Cô nghe thấy lời nói lạnh lùng của Thẩm Mục Phạm. “Căn nhà này anh để lại cho em. Anh sẽ cho người giải quyết thủ tục chuyển nhượng sang tên, rồi đưa cho em kí, về sau anh không muốn gặp lại em nữa.”

“Anh nghĩ rằng em tham tiền của anh sao?” Cô chưa từng nghĩ Thẩm Mục Phạm sẽ xem cô là người như vậy.

“Có phải hay không thì có khác gì nhau?” Thẩm Mục Phạm lơ đễnh nhún vai đáp.

Bạch Chi Âm cắn chặt môi, cười nhạt tự giễu. Thì ra là vậy, có cái gì khác nhau? Bản thân cô đúng là không rõ ràng, dùng mưu kế tiếp cận anh, lừa anh mình đã mang thai không phải là vì khiến anh phải giúp cô thoát khỏi nhà họ Bạch sao?

Gieo nhân nào gặt quả nấy, có lẽ là như vậy.

Nắm chặt tấm chăn, sắc mặt Bạch Chi Âm trắng bệch, sau đó cô cứ như vậy không hề chớp mắt nhìn chằm chằm Thẩm Mục Phạm, nhìn anh cầm áo khoác đi ra khỏi phòng, nhìn anh dần dần biến mất khỏi tầm mắt của mình.

Nghe tiếng xe nổ máy dưới lầu, cô cong gối, dúi đầu xuống, nước mắt như mưa, ào ạt tuôn rơi, cứ như muốn đem toàn bộ nước trong cơ thể ép ra. Trong căn phòng trống trải yên tĩnh chỉ còn lại tiếng khóc thút thít nghẹn ngào của Bạch Chi Âm.

Đêm nay, cô cứ như vậy ôm đầu gối khóc suốt đêm, đến khi trời hửng sáng mới mơ màng thiếp đi.

Tối hôm qua hai người từ đầu đến cuối không hề có khóc nháo hay là cãi cọ, người làm trong nhà không biết đã xảy ra chuyện gì, buổi sáng thím Trương thấy xe Thẩm Mục Phạm không có trong gara tưởng anh đi từ sớm, Bạch Chi Âm không rời giường ăn sáng bà cũng không để ý, cứ nghĩ là cô mệt nên không muốn dậy.

Cho đến buổi trưa, bà lo lắng cô ngủ lâu quá không tốt cho cơ thể nên đi lên lầu. Vừa mới lên đến nơi, phát hiện cửa phòng ngủ mở toang, đèn bàn cũng còn mở, mà Bạch Chi Âm lại nghiêng người dựa vào đầu giường, hai mắt nhắm nghiền.

“Cô chủ.” Thím Trương gọi. “Sao cô lại ngủ như vậy?”

Giọng của bà cũng rất lớn, nhưng người trên giường dườn