
về ạ. Có điều chỉ ở ba bốn ngày…”
Chử ĐIềm trả lời hết sức cần thận. Tuy nhiên Tống Khả Như lại khẽ cười, thản nhiên nói ba chữ.
“Thằng nhóc này….”
Ý không rõ, nhưng Chử Điềm không dám hỏi nhiều. Lại ngồi chốc lát, Tống
Khả Như đứng dậy cáo từ. Bà đã ở bên ngoài nghiên cứu suốt cả thàng
trời, vừa trở về thành phố B đã đến nhà thăm cô, Chử Điềm cảm động những cũng không dám khách sáo giữ bà ở lại dùng cơm. Bởi vì bây giờ bà rất
cần được nghỉ ngơi.
Chử Điềm mang theo chìa khóa đưa bà xuống đến cổng khu để bắt xe. Cô nói muốn đích thân lái xe đưa bà về, nhưng
bị bà từ chối. Lúc chờ xe, Tống Khả Như đột nhiên lấy một phong bì thư
từ trong túi ra, giao cho Chử Điềm.
“Đây là mẹ và ba con đã bàn nhau, con cất đi, mật mã là sáu số cuối trong chứng minh nhân dân của Từ Nghi.”
Chử Điềm hơi kinh ngạc mở ra xem, kết quả lấy được một tấm thẻ từ bên trong. Cô hoảng sợ vội cất vào, trả lại cho mẹ chồng:
“Mẹ, con không thể nhận.”
Tống Khả Như cau mày.
“Sao không thể nhận, lẽ nào có người cầm dao kề vào cổ con ép con không được nhận tiền của ba mẹ? Cất đi!”
“Không phải, mẹ hiểu lầm rồi.” – Chử Điềm vội nói – “Con và Từ Nghi đều làm ra tiền, tiền cũng đủ cho bọn con tiêu, không cần lấy từ nhà đâu ạ.”
“Chút lương còm cõi của nó mua được gì chứ?” – Tống Khả Như khẽ cười khẩy –
“Tiền này con nhận đi, bất kể là bản thân hay trong nhà, cần gì con cứ
mua, mẹ và ba con cũng không hi vọng con đi theo Từ Nghi mà phải chịu ấm ức.”
“Điều này….dĩ nhiên là không ạ.”
Chử Điềm nhức
đầu, cô làm sao nói lại được một giáo sư đại học chứ! Nhưng cô cũng
không thể lấy tiền của mẹ chồng được. Không liên quan đến khí phách gì,
chỉ riêng mối quan hệ giữa chồng cô và người nhà, cô đã không dám nhận
rồi. Đang lúc rối rắm, một chiếc xe taxi bỗng chạy tới, dừng ngay ở cổng khu nhà họ.
Tống Khả Như đi lên trước, Chử Điềm cho rằng bà định đi, cuống quýt cản bà lại:
“Mẹ, tiền này…”
Lời còn chưa nói hết, chợt thấy mắt Tống Khả Như chợt sáng ngời:
“Từ Nghi!”
Hả? Chử Điềm u mê, quay lại nhìn lại thấy một người mặc quân phục bước
xuống xe taxi, đang đi về phía họ. Mà người đó chính là Từ Nghi. Người cô chờ mong đã lâu đột ngột xuất hiện trước mặt, nhưng cảm giác đầu
tiên của Chử Điềm không phải là ngạc nhiên, vui mừng hay xúc động mà là
hoảng hốt vô cớ. Cô chớp chớp mắt nhìn Từ Nghi, như có lời muốn nói.
Từ Nghi không nói với cô, chỉ đứng bên cạnh nhìn mẹ mình:
“Mẹ, mẹ đến rồi à.”
Tống Khả Như chăm chú nhìn anh một lúc lâu mới nói.
“Vừa định đi.”
Lời này vừa thốt ra, chiếc taxi chở Từ Nghi khi nãy đã chạy đến. Tài xế hạ cửa xe xuống nhìn Tống Khả Như hỏi:
“Bà chị, khi nãy là chị ngoắc xe à? Bây giờ còn đi không?”
Tống Khả Như cau mày lại, có chút không vui nhìn ngời tài xế, trong lòng
phiền gã lắm chuyện. Trái lại Từ Nghi bước đến mở cửa ghế lái phụ ra,
sau đó nói với tài xế:
“Khu hoa viên Sâm Giang thành phố mới.”
Vừa nói vừa đưa một trăm đồng. Thấy cảnh trước mắt, sắc mặt Tống Khả Như
khó nhìn hơn. Bà lạnh lùng liếc nhìn con trai, tự mình mở cửa sau ngồi
vào. Từ Nghi cũng không giận, quay người lại, cầm lấy phong bì từ tay
Chử Điềm, đưa qua cửa sổ xe.
“Tiền ba và mẹ kiếm cũng không dễ dàng gì, đừng vung xài bên ngoài lung tung.”
Tống Khả Như không nhận, hỏi ngược lại.
“Mẹ vung xài bên ngoài sao? Chỗ tiền này là mẹ cho con dâu của mình.”
“Chuyện này càng không nhọc ba mẹ quan tâm.” – Từ Nghi cười cười – “Điềm Điềm là vợ con, dĩ nhiên là để con nuôi.”
Tống Khả Như bị anh nói chặn họng, trong lòng tức sắp điên, nhưng vẻ mặt vẫn duy trì bình tĩnh, nhưng hơi thở lại dồn dập. Hai mẹ con giằng co cách
cửa sổ xe như vậy, bỗng nhiên Tống Khả Như đưa tay nhận lấy phong bì,
ném phăng nó về phía xa.
Chử Điềm kinh ngạc “A” lên, Từ Nghi cũng không ngờ bà sẽ như vậy, mắt khẽ động, nhưng vẫn sững sờ tại chỗ.
Dường như tất cả cơn giận của Tống Khả Như đều tan mất, bà phủi tay, vô cùng ung dung nói với tài xế:
“Lái xe!”
Từ Nghi thẳng lưng, đứng nghiêm tại chỗ nhìn xe taxi hất bụi rời đi. Khẽ
mỉm môi mỏng, anh quay người, đưa tay kéo Chử Điềm: “Đi, về nhà!”
Bước chân Chử Điềm có chút chần chừ.
“Phong bì kia.”
“Không cần để ý.”
Từ Nghi nói ngắn gọn dứt khoát, nhưng như vậy sao được! Chử Điềm buông tay anh ra, chạy đến nhặt phong bì lên. Hai người im lặng đi về nhà, mở cửa ra, đống ngũ cốc bày dưới đất cực kỳ chói mắt. Từ Nghi nhìn thoáng qua, khẽ nhíu mày.
Nhớ lại tình cảnh Từ Nghi bắt gặp Tống Khả Như ở nhà trước đó, Chử Điềm cảm thấy phải nói hai câu vì mình.
“Chuyện này…...em không định nhận tiền của mẹ, lúc chờ xe dưới lầu thì mẹ đưa
cho em, em đang định trả lại cho mẹ thì kết quả anh về đến nhà.”
“Anh biết.” – nói xong, Từ Nghi cởi chiếc áo khoác quân đội.
Chử Điềm thở phào một hơi, bỗng cảm thấy bản thân căng thẳng mà không hiểu vì sao. Cô hơi dẩu môi:
“Vậy sao anh không nói câu nào, làm em tưởng anh lại nổi giận như lần trước.”
Cô nói xong còn làm ra vẻ bị uất ức. Từ Nghi thật phục năng lực làm nũng của cô, anh nhéo mặt cô.
“Dù sao anh cũng phải bình tĩnh lại chứ, chuyện khi nãy cũng đâu tốt lắm.”