
n ở bên em. " - Cô híp mắt cười , đặt tay lên bụng xoa xoa , gương
mặt vô cùng hạnh phúc "Bảo bảo cũng vậy mà."
Nhìn cô vợ nhỏ , anh không kìm nén được yêu thương chất đầy dành cho cô . Cúi người hôn lên
cánh môi đỏ mọng của Từ Tử Hàn . Chỉ là có chút thô bạo mà liếm mút. Hồi lâu sau , mới lưu luyến buông môi cô ra. Nhìn khuôn mặt đỏ chót của cô . Xinh đẹp lải quyến rũ người đến thế thật khiến cho lửa dục anh dâng
lên. Đã rất lâu anh không được động vào cô , thực rất khó chịu. Nhưng
cái suy nghĩ ấy vừa hết lên thì Từ Tử Hàn chợt nhăn nhó , kêu lên "Thiếu Phàm...em..."
"Em sao vậy ? " - Nhìn cô đau đớn như vậy , Dược Thiếu Phàm hốt hoảng hỏi.
"Em...bảo bảo...sắp...." - Cô cực khổ kêu than. Đau ... Đau quá ...
"Sắp sinh sao ?,."
"Mau chuẩn bị xe , mau lên." - Dược Thiếu Phàm la lên , quản gia từ trong bếp hối hả chạy ra ngoài.
"Thiếu Phàm...đau qu...quá...Em...em sợ"
Dược Thiếu Phàm bế cô trên tay , bàn tay mảnh khảnh siết chặt lấy áo anh ,
cô thở dốc , chốc chốc lại thét lên . Anh cố gắng an ủi , trấn tĩnh cô
"Đừng sợ , Hàn nhi...có anh ở đây..."
"Chiếc xe chạy tức tốc tới bệnh viện...
-------
"Tại sao lại lâu như vậy ?" - Dược Thiếu Phàm đứng ngoài phòng chờ , không
an tâm cứ đi tới đi lui. Nhìn người bằng hữu khẩn trương như vậy , Lôi
Lạc Kình vội lên tiếng."Phải từ từ..."
"Từ từ ? Làm sao tôi có
thể chờ được chứ ?" - Anh quay sang gằn giọng , cô đã vào trong đó lâu
như vậy , ở ngoài này anh nghe rõ tiếng thét của cô . Mỗi tiếng hét của
cô lại khiến tim anh suýt chút nữa là ngừng đập. Thấy anh gắt gỏng như
vậy , Dương Thiếu Phương mới vội nói "Thiếu Phàm , con hãy bình tĩnh ,
Tử Hàn sẽ không sao đâu. Chỉ là khi sinh sẽ rất đau. Nhưng chỉ một chút
thôi. Ta cũng đã từng mang thai cũng từng chịu đau , nhưng sau đó đều ổn cả. Tin ta đi. Bình tĩnh lại."
"Nhưng..."
"Oa...oa...oa...." - Tiếng khóc trong trẻo chợt vang lên . Đập tan mọi lo lắng của anh .
Dược Thiếu Phàm mừng rỡ khi thấy bác sĩ bế trên tay một bảo vật nhỏ bé
đi tra "Dược tổng , chúc mừng ngài là con trai , hơn nửa lại rất khỏe.
Mẹ tròn con vuông ạ"
"Thiếu Phàm...con nghe thấy chưa . Là mẹ
tròn con vuông đấy." - Bà vội lay đứa cháu đang đứng ngẩn người kia ,
mừng đến rơi nước mắt . Bà vội lau đi , vui vẻ nói."Đứa bé trông thật
kháu khỉnh...haha..."
Anh vòng tay ôm đứa bé vào lòng . Khi nhìn
thấy anh , sinh linh nhỏ bé ấy chợt nhoẻn miệng cười , cặp mắt xinh đeẹp híp lại. "Hàn nhi , cô ấy đâu."
"Thưa , phu nhân đã được đưa đến phòng hồi sức rồi ạ. Đứa bé cũng đã đưởc tắm rửa thật sạch sẽ , ngài có thể mang đến cho phu nhân."
"Nghe cậy , anh liền ôm đứa bé chạy
đến phòng hồi sức. Lôi Lạc Kình , Phong Nhất Thiên cùng Lôi Lạc Kình thì ở lại nhìn "Cảm giác được làm cha sung sướng đến thế sao ?" - Lôi Lạc
Kình nhếch miệng cười , khoanh tay lại , anh nhíu mày nói.
"Con muốn biết thì hãy mau mau cưới vợ đi." - Dương Thiếu Phương vỗ nhẹ vai anh , ai oán nói.
"Haha...cứ từ từ."
-----
Phòng hồi sức...
"Hàn nhi...em giỏi lắm." - Từ Tử Hàn nằm trên chiếc giừơng dài rộng , cô mệt mỏi , khẽ gật đầu , nhìn đứa bé bên cạnh cô hảnh phúc nói "Bảo bảo cũng thật ngoan!".
"Phải." - Anh dịu dàng nói , đưa tay vuốt những
cọng tóc vương trên má của cô. Ngắm nhìn đứa con trai đầu tiên của họ .
Ánh mắt Từ Tử Hàn chợt ngấn nước , Dược Thiếu Phàm chợt cười anh lau
khóe mặt cô , cưng chiều nói "Sao lại khóc ?"
"Thật đáng yêu. Lần đầu tiên em có cảm giác hạnh phúc đến thế. Thiếu Phàm...em muốn về nhà...."
"Được , đợi ngày mai anh sẽ đưa em về nhà...bây giờ em nghỉ ngơi đi."
"Vâng..." - Cô khẽ cười , nhẹ nhắm mắt lại , anh hôn lên trán cô. Một nụ hôn chất chứa đầy yêu thương...
Sáng hôm sau , Từ Tử Hàn đã xuất viện. Lôi lạc Kình cùng mọi người cũng có
mặt "Sao em không nghĩ ngơi đi." - Phong Nhất Thiên nhìn cô đang bế đưa
bé ngồi trên giừơng , khẽ hỏi.
"Em muốn về nhà. Về nhà sẽ tốt hơn." - Cô dịu dàng trả lời.
"Đã đặt tên cho đứa bé rồi sao ?" - Dương Thiếu Phương ân cần hỏi. Bà đưa tay nựng cái má phúng phính của đứa bé.
"Vâng , là Dược Thiên Bảo."
"Chà...là báu vật của trời sao ?" - Bà cười tươi hỏi. Cô chỉ còn đủ sức đế gật
đầu. Khi đã chuẩn bị xong , Dược Thiếu Phàm đưa cho ám vệ sau đó tiến
lại chỗ cô "Anh bế em !"
"Ưm..không cần , em tự đi..."
"Em xem , nói còn không nổi sao có thể đi.Không được cãi." Nói xong , anh
vòng tay bế cô lên. Cô nhẹ hơn bình thường ? Có lẽ là do hôm qua tốn quá nhiều sức. Từ Tử Hàn ngồi trong vòng tay anh ,trên tay lại ôm đứa bé .
Anh hôn lên trán cô , mặc kệ mọi người đang ở đó , vui vẻ nói "Chúng ta
về nhà"
"Vâng !"
. Mọi người cùng đi ra khỏi bệnh viện ,
chiếc xe chở gia đình Dược Thiếu Phàm chầm chầm di chuyển . Từ Tử Hàn
dựa vai anh , say sưa ngắm nhìn đứa bé kháu khỉnh đang ngủ ngon lành. Cô lại mỉm cười. Gia đình cô đã có thêm một thành viên mới , l một bé trai rất dễ thương . Chiếc xe chạy dài dọc khu phố trở về với tòa nhà phương Tây thân thuộc , ngôi nhà tràn ngập hạnh phúc của cô , Dược Thiếu Phàm , Tiểu Hổ , quản gia và đứa bé tên là Dược Thiên Bảo.
----------
. Tr