
thì tốt chỗ nào chứ , tốt nhất là cả
hai đứa nên giống em.” – Từ Tử Hàn bất mãn lầm bầm.
“Từ Tử Hàn…em vừa nói gì ?” – Dược Thiếu Phàm buông cô ra , hai tay áp vào má cô nâng lên .
“Em….em…nói giỡn thôi !” – Cô mím môi nhìn anh , nhưng sau đó lại nhíu mày “Ưm…em
không sợ anh đâu ! Em đang có bảo bảo đó . Anh không được bắt nạt em .”
Dược Thiếu Phàm cau mày , xem ra cô ngày càng to gan rồi , dám lấy bảo bảo
ra uy hiếp anh . Anh cười tà , cúi người xuống sát mặt cô , khóe miệng
khẽ nhếch lên “Anh nói cho em biết , dù em có thai anh cũng không tha
cho em đâu , anh có thể chạm vào người em đấy , anh đã hỏi bác sĩ rồi , ở những ngày đầu chúng ta vẫn có thể làm…” – Ngưng lại một chút , anh
vuốt mặt cô , khuôn mặt trở nên xấu xa khiến cho tim của Từ Tử Hàn đập
rất mạnh “Huống hồ…dù không thể hành động sâu thì vẫn có thể hành động
bên ngoài cơ thể. Em…có muốn thử không ?”
“Không…em không muốn !
Thiếu Phàm…em chỉ nói đùa thôi ! Chỉ là nói đùa thôi mà….” – Cô vội níu
áo anh , khuôn măt hoảng sợ vô cùng . Cô xin thề , sau này sẽ không dám
chọc hay uy hiếp anh nữa đâu . Anh quả thật không sễ ăn hiếp mà. Từ Tử
Hàn , mày điên thật rồi…trong lòng cô không ngừng thét gào tự trách móc.
“Em nói lại xem !” – Dược Thiếu Phàm nhìn khuôn mặt sợ hãi của cô , trong
lòng cực kì vui thích nhưng lại giả vờ lạnh lùng ngay cả cười cũng phãi
nén lại.
“Ưm…nếu là con trai giống anh thật tốt vừa tài giỏi lại đẹp trai , còn con gái thì giống em…”
“Tốt !” – Anh nhéo má cô , mỉm cười hài lòng . Cô…thật dễ bắt nạt…
“Thiếu Phàm , nếu là con trai , anh sẽ đặt tên đứa bé là gì ?”
“Đặt tên sao ? Nếu là con trai…sẽ đặt là Dược Thiên Bảo , còn nếu con gái sẽ đặt là Dược Băng Du , có được không ?” - Anh ôm cô vào lòng , vòng tay
chắc khỏe như đang bao bọc lấy một bảo vật quý giá , cô khẽ cười , cũng
ôm lấy anh “Vâng , tên nghe rất hay .”
“Phải rồi , chuyện vết thương của anh đã lành , nếu có ai hỏi em hãy nói là vẫn chưa lành nhé.”
“Vâng !”
---------------
Sáng hôm sau , Mọi người trong nhà đều tấp nập lạ thường , quản gia thì phân phó mọi việc với tốc độ cực nhanh , người làm thì lăng xăng chạy tới
chạy lui. Cô đứng ngẩn người trước cửa phòng nhìn , bộ hôm nay là ngày
trọng đại sao ??? Thấy cô bước tơi quan gia vội chạy lại “Phu nhân ,
ngài hãy cẩn thận !”
“Bác quản gia , sao hôm nay mọi người lại bận bịu đến thế ?”
“Thưa , vì ngài đã có thai nên ông sai dặn chúng tôi là phải dọn dẹp hết
những vận dụng dây cản trở hay nguy hhiểm để ngài tiện bề đi lại.”
“Sao…đâu…đâu cần phải làm vậy !?” – Trời ạ , sao anh lại làm quá nên như vậy chứ ?
Chỉ là mang thai thôi mà , cô đi vào phòng ăn thấy trên bàn đầy những
món dinh dưỡng khác nhau dành cho thai phụ , cô kéo ghế ngồi xuống bên
cạnh anh , Dược Thiếu Phàm thấy cô , trên khuôn mặt anh tuấn lạnh lùng
chợt nở nụ cười dịu dàng “Dậy rồi sao ?”
“Thiếu Phàm , anh đâu cần phải làm vậy ?”
“Sao lại không ? Em hay hấp tấp lại hậu đậu như vậy lỡ đi vấp té hay va vào cái gì thì bảo bảo sẽ ra sao đây ?”
“Hứ…anh lúc nào cũng bảo bảo , bảo bảo và bảo bảo vậy còn em ? Anh để em ở đâu
rồi ?” – Cô chu môi bất mãn , anh lúc nào cũng bảo bảo , hôm qua bảo bảo , hôm nay sáng sớm cũng lại bảo bảo , còn cô thì không thèm quan tâm
nữa sao ??? Thấy hành động đáng yêu của cô , anh cúi người hôn lên môi
cô . Anh bật cười cất tiếng “Em ghen tị với con mình sao ? Hàn nhi…nếu
không có em thì làm sao có bảo bảo ? Anh làm như vậy cũng tốt cho em
thôi , bình thường em vốn đâu cẩn thận.”
“Anh…”- Bị trêu chọc , cô bặm môi trừng mắt nhìn anh .
“Ngoan ngoãn ăn sáng !” – Mặc kệ cô đang giận , anh hôn lên trán cô sau đó đưa cho cô chén cơm , vui vẻ nói. Từ Tử Hàn cầm đũa bắt đầu ăn , nhưng khi
gắp đến món cá bỏ vào miệng cô lại cau mày “Thiếu Phàm , không có chua
!”
“Không chua ? Anh đã dặn đầu bếp bỏ rất nhiều giấm vào rồi.” – Anh đưa đũa gắp thử , nếm một miếng thôi mà mặt anh đã nhăn lại “Ưm…quá chua ! Như vậy mà em nói không chua sao ?”
“Không chua mà.” – Cô cau mày nói.
“Vậy để chiều nay anh sẽ nói đầu bếp bỏ thêm , ăn món khác nhé !” – Anh gắp
miếng tôm lăn bỏ vào chén cô . Từ Tử Hàn không hiểu sao trong lòng vô
cùng khó chịu , nhưng cũng gật đầu mà ăn . Một lúc sau , cô lại cất
tiếng “Thiếu Phàm , hôm nay em mới Thinh Thinh cùng Tiểu Linh về nhà
chơi nhé.”
“Bạn của em sao ?”
“Ưm..hai cậu ấy tốt lắm , lúc trước khi hộp cơm bị đổ hai cậu ấy đã cho em ăn cơm chung còn mua thêm bánh cho em nữa.”
“Được , nhưng không được đi ra khỏi nhà !”
“Vâng !” – Cô híp mắt , tươi tắn nói . Ăn cơm xong , Dược Thiếu Phàm lấy cặp
tài liểu chuẩn bị đi làm . Từ Tử Hàn đi theo tiển anh , cô nhoẻn miệng
cười “Anh đi cẩn thận.”
“Chiều anh sẽ về sớm !” – Anh mỉm cười nhéo nhẹ cái mũi nhỏ xinh của Từ Tử Hàn , cưng chiều mà nói.
“Vâng !”
“Nhớ lời anh dặn , phải cần thận biết chưa , không được đi ra khỏi nhà.”
“Em nhớ rồi.”
“Tạm biệt”
“Tạm biệt.” – Cô vẫy tay sau đó đi vào nhà lấy điện thoại gọi cho Doãn Thinh Thinh cùng Uất Mỹ Linh , mời hai người họ đến nhà chơi . Vì dù sao , từ hôm xảy ra chuyệ