
cô ngây người nhìn anh ngã
xuống , máu từ đầu tuôn ra thấm ướt áo anh , cô hốt hoảng la lên , gọi
anh…cô gọi anh hàng chục lần nhưng anh vẫn nằm bất động dười đất , cả
thân thể ấy dính đầy máu tươi … Trong mơ hồ , Từ Tử hàn bật dậy , mồ hôi cùng nước mắt vương đầy khuôn mặt nhỏ bé , cô nhìn xung quanh , cũng là một màu đen của bóng đêm chỉ có chút ánh sáng mờ nhạt ngoài cửa sổ , cô giật mạnh cây kim đang truyền nước ra , vội vã chạy ra ngoài tìm kiếm
anh , cô sợ , sợ rằng giấc mơ ấy là sự thật…
“Thiếu Phàm , Thiếu
Phàm…anh ở đâu…” – Đôi chân trần nhỏ bé chạy quanh nhà , đèn trong nhà
theo bước chân của cô mà tỏa sáng…Tiếng nức nở của cô vang quanh tòa nhà , cô vội chạy khắp tầng một để kiếm anh . “Á…” – Từ Tử Hàn sơ ý trượt
chân , suýt chút nữa là ngã xuống cầu thang cũng may từ phía sau một
cánh tay chắc khỏe vương tới , giữ chặt người cô .
“Em thật
là…sao lại chạy lung tung như vậy lỡ..” – Chưa nói hết câu Từ Tử hàn đã
ôm chặt lấy anh mà khóc , cả người cô cũng run lên …Vòng tay tuy mảnh
khảnh nhưng vẫn chắc chắn ôm lấy anh. Dược Thiếu Phàm thấy vậy ,đau lòng mà vỗ về cô , xem ra cô vẫn còn rất hoảng sợ “Đừng sợ , Hàn nhi…có anh ở đây.”
“Thiếu Phàm…anh không sao ? May quá…huhu…thật là may quá ! Em cứ tưởng anh đã xảy ra chuyện . Lúc nãy…em…mơ thấy anh bị người ta
bắn . nhưng kịp không…không thể làm gì híc..rất nhiều…rất nhiều
máu…huoaaaa” – Cô nức nở nói , tiếng khóc lấn áp cả giọng nói cô . Thì
ra là vì giấc mơ ấy nên cô mới khóc , anh xoa đầu cô cưng chiều mà nói
“Anh không sao ! Chỉ là mơ…em đừng sợ.” Anh buông cô ra , lau đi những
giọt nước mắt đang lăn dài trên khuôn mặt bé bỏng , anh mỉm cười “Em xem , hấp tấp như vậy ngay cả dép cũng không mang !” Rồi alị nhìn xuống
cánh tay cô , một chút máu đang dính trên cổ tay , anh nhíu mày , cô đã
giật mạnh cây kim nên mới chảy máu . Dược Thiếu Phàm lấy khăn tay nhẹ
nhàng lau đi vết máu lại mở miệng nói tiếp “ Sau này phải cẩn thận , lúc nãy nếu không phải anh chạy ra kịp thì em và Tiểu bảo bảo chẳng phải sẽ xảy ra chuyện sao ?”
“Tiểu bảo bảo ?” – Từ Tử hàn nín khóc , khó hiểu nhìn anh . cặp mắt to tròn ngây ngô nhìn anh chằm chằm.
“Phải , em đã có thai được hai tuần rồi !”
“Nhưng….nhưng mà…em…em chỉ mới 18 tuổi !”- Từ Tử hàn lo lắng nói . Cô chỉ mới 18 tuổi , cô làm sao biết cách chăm sóc thai nhi ? Huống chi sau này , khi em
bé ra đời….
“không sao ! Em đừng lo , sẽ có rất nhiều người quan tâm chăm sóc em !”
“Anh….rất thích em bé !” – Từ Tử hàn thấy khuôn mặt hạnh phúc của chồng , tò mò
hỏi . Một người lạnh lùng như anh mà cũng thích trẻ con sao ?
“Tất nhiên , là bảo bảo của chúng ta mà , sao lại không thích” – Anh cười
tươi , nhéo nhẹ cái má phúng phính của cô. “Sau này đi đứng phải cẩn
thận , ăn uống điều độ như vậy bảo bảo sinh ra mới được khỏe mạnh.”
“Vâng ! Em biết rồi !” – Cô híp mắt nói . Nhưng , cô nhìn cánh tay phải đang
vuốt tóc mình liền sực nhớ , vội hét lên “tay anh…???”
“À….cái…tay…lành rồi.” – Dược thiếu Phàm hoảng hồn trả lời . Ai….thôi chết , anh bị lộ rồi…
“Sao ?”
“Hàn nhi…” – Dược Thiếu Phàm chợt nghiêm túc , giữ chặt vai cô “Đó không còn quan trọng , quan trọng bây giờ là em phải cố gắng để bảo bảo thật khỏe mạnh . Anh sẽ chăm sóc em , Hàn nhi…chúng ta cùng cố gắng.”
“Nhưng mà…anh đã…”
“Trể rồi…chúng ta đi ngủ thôi !” – Dược Thiếu Phàm vội cắt ngang lời cô..
“Anh cố ý ăn hiếp em trong mấy ngày qua !” – Từ Tử Hàn tức giận hét lên .
“Không có , tay anh chỉ vừa mới khỏi chiều nay . Vì vậy buổi tối anh mới đi gặp bác sĩ.”
“Thật sao ?”
“Thật.”
“Ưm…vậy đi ngủ.” – Thỏ trắng Từ Tử Hàn cuối cùng cũng đã mắc bẫy Dược Thiếu
Phàm , lời nói dối của anh đã khiến cô tin liền . Từ Tử Hàn đứng dậy
nhoẻn miệng cười nói.
“Được ! Nhưng mà…em có thai rồi thì…”
“Xảy ra chuyện gì sao ?”
“Phải !”
“Là…chuyện gì ?” – Thấy vẻ mặt lo lắng , bất an của anh , cô vội hỏi . Là chuyện rất quan trọng với anh sao ???
“Em có thai , thì anh buộc phải ăn chay !” – Dược Thiếu Phàm híp mắt nói ,
khuôn mặt cô đỏ ửng , thì ra là chuyện đó sao ?Cô còn tưởng là chuyện gì rất quan trọng chứ !? Nhìn khuôn mặt sắp bốc hỏa của cô , Dược Thiếu
Phàm bật cười thành tiếng “Đi ngủ thôi.”
“Anh thật đáng ghét !” – Cô đánh nhẹ vào lồng ngực anh một cái , bất mãn lên tiếng.
“Haha…”
--------
Nằm trong vòng tay ấm áp của anh , Từ Tử Hàn cứ mở rồi lại nhắm mắt , cô
không ngủ được… Dược Thiếu Phàm cảm nhận được cô vẫn còn thức liền cất
tiếng.”Sao còn chưa ngủ ?”
“Ưm…Thiếu Phàm ! Anh thích con trai hay con gái ?” – Cô ngước lên nhìn anh , dịu dàng hỏi.
“Con trai hay con gái anh đều thích , chỉ cần là do em sinh ra anh đều thích !” – anh mỉm cười , cưng chiều hôn lên trán cô. “Còn em ?”
“Ừm…nếu là con đầu lòng em muốn là con trai , đứa tiếp theo sẻ là con gái . Em
muốn anh trai sẽ chăm sóc , cưng chiều và bảo vệ em gái.”
“Được . Vậy nếu là con trai , sẽ tài giỏi như anh , còn nếu là con gái sẽ xinh đẹp và thông minh như em !”
“Hửm…nếu giống anh thì thật không dễ thương chút nào , lúc nào mặt cũng lạnh
lùng lại thích bắt nạt người khác