
òng nước nhỏ giọt xuống mặt cô . Dược Thiếu Phàm đưa tay che mắt cô lại , thanh âm trầm thấp vang lên "Không cần nhìn."
Mọi người
đều im lặng , viên đạn cắm vào vai anh , máu phun ra , đầy áo anh , Dược Thiếu Phàm cưng chiều lau vết máu trên khuôn mặt trắng nõn của cô , Từ
Tử Hàn cố gắng đẩy tay anh ra , run rẩy nói "Thiếu Phàm , bỏ.... ra...."
"Ngoan ! Đứng im"
"Mau...mau bỏ...t....ay ra đi..." - Dùng hết sức cô mới kéo được tay anh ,
máu....rất nhiều máu ở vai anh. "Th...Thiếu.....Ph...a...Phàm..."
"Các ngươi muốn bị đuổi học ? Bọn tạp chủng các ngươi muốn chết sớm sao ?" - Mặc cho cô đang sợ hãi , Dược Thiếu Phàm quay sang đám sinh viên kia ,
ánh mắt màu hổ phách trở nên sắc bén , như muốn giết chết lũ sâu bọ kia.
"Chủ tịch ! Sao ngài !?" - Một giọng nói già nua hối hả nói. Đó là hiệu
trưởng An Phúc , vừa nãy được thông báo là ở sân trường xảy ra đánh nhau , ông liền vội chạy xuống . Lúc chạy xuống thì đã không còn kịp.
Dược Thiếu Phàm liếc một cái , khiến ông sợ hãi run lẩy bẩy. "Tất cả những
người ở đây , lập tức sẽ bị đuổi khỏi Diamond . Và ngay cả ông . An
Phúc. Việc ngày hôm nay , từng người một sẽ phải chịu hậu quả ." - Anh
lạnh lùng nói. Âu Văn Tịnh sững người nhìn . Người đàn ông đó , chính là người đứng đầu ở trường học này sao , tuy bị thương nhưng khí thế vẫn
như vậy . Cả người như phát ra một cỗ chí mạng đầy thanh cao . Ánh mắt
hắn đầy căm phẫn , tại sao lúc hắn định cứu cô . Anh lại xuất hiện !?
Chết tiệt , Âu Văn Tịnh rủa thầm một câu.
"Chủ...chủ tịch xin
người hãy tha lỗi..." - An Phúc khẩn cầu . Dược Thiếu Phàm lạnh mặt mặt
liếc nhìn Âu Văn Tịnh đang đứng từ xa , lạnh nhạt nói "Với những người
ăn hại , độc đoán như vậy thì cần gì phải giữ lại , tôi mặc kệ các người có như thế nào toàn bộ sinh viên có mặt ở đây đều sẽ bị đuổi khỏi
Diamond."
"Thiếu Phàm à , đừng đuổi họ . " - Từ Tử Hàn kéo áo anh , tay cô vẫn còn rất run , vai anh đang chảy máu , cô phải đưa anh đến
bậnh viện..."Chúng...chúng ta về nhà...đi về nhà đi...."
"Anh vẫn chưa giải quyết xong."
"Anh đang chảy máu kìa , có gì...mai hãy nói . Thiếu Phàm....theo em đến
bệnh viện đi. Có được không ?" - Cô run rẩy đưa tay vịn chặt vết thương
lại . Đôi mắt nài nỉ nhìn anh , khóe mắt chợt ngấn nước . Nhìn bộ dạng
cô như vậy anh cũng không nỡ , dù sao cô vẫn còn sợ , không nên để cô ở
đây.
"Được , chúng ta đi về." - Anh đưa tay xoa đầu cô , dịu dàng nói . Dược Thiếu Phàm quay sang Triệu Dĩnh Tâm ra lệnh "Dọn dẹp đống
này đi." Rồi sải bước đi đến nơi đậu xe . Âu Văn Tịnh quay lên phía tầng một , chỗ mà lúc nãy anh đứng , mày đẹp nhíu lại . Xem ra anh phải dạy
dỗ lại kẻ không biết nghe lời đó thôi. Doãn Thinh Thinh vừa bước vào
cổng đã thấy Từ Tử Hàn cùng người đàn ông hôm nọ bước ra , trên vai còn
đang chảy máu . Sân trường bỗng huyên náo , vẻ mặt ai cũng đầy lo lắng
sợ hãi . Tuy không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng chắc chắn là chuyện
rất nghiêm trọng , đến cả Hiệu trưởng , và những giáo viên cũng đang rất sợ hãi....
Vì vai anh bị thương nên cô đã nhờ ám vệ lái xe dù
rằng anh có thể tự lái. Từ Tử Hàn ngồi phía sau cùng anh , bàn tay nhỏ
bé không ngừng run rẩy , vai anh đã được cầm máu , nhưng vẫn còn một ít
máu chảy ra. Từ Tử Hàn đưa tay lên lau những giọt máu đỏ tươi , khuôn
mặt cũng tái mét . Dược Thiếu Phàm cầm lấy tay cô ,thanh âm ttầm thấp
vang lên "Tay em dơ hết rồi kìa."
"Xin lỗi...." - Cô nấc nhẹ ,
bàn tay siết chặt lấy tay anh , không ngừng run rẩy "Là tại em , nếu
không phải em cứ ương bướng đòi đi học thì anh....thì anh....sẽ không bị thương. Em xin lỗi...xin lỗi anh...."
"Ngốc quá , không phải lỗi của em." - Dược Thiếu Phàm xoa đầu cô , anh mới là người có lỗi , đồng ý cho cô đi học là một sai lầm lớn nhất trong đời anh . Đã vậy còn khiến
cô sợ hãi .
"Em xin lỗi , em....em...không nên như vậy , em sẽ
không cần đi học nữa , vai anh...phải làm sao đây ...." - Tiếng nói bị
đứt quãnhg , Cô bật khóc , cả người run lên , nhìn cô tự trách bản thân
khiến anh rất đau lòng . Dược Thiếu Phàm vòng tay ôm lấy cô . Dịu dàng
nói "Hàn nhi , đừng khóc , không phải lỗi của em." Dù anh có nói thế nào thì cô vẫn cứ khóc nức nở . Nhưng cũng thật may người bị thương là anh
không phải cô , nhớ lại lúc sáng , do cô vội vã mà để quên hộp cơm ,nên
anh đành quay lại trường . Lúc bước vào nhìn thấy đống hỗn loạn đó ,
Dược Thiếu Phàm liền nhíu mày , ki phát hiện ra tiếng súng , anh đã hốt
hoảng lao tới phhía Từ Tử Hàn. Thử nghĩ nếu hôm nay anh không đến kịp
chẳng phải anh sẽ mất cô mãi mãi sao ? Dược Thiếu Phàm nhẹ nhàng vỗ về
cô , nhưng Từ Tử Hàn vẫn tự trách bản thân . Bởi vì cô nghĩ rằng anh
đang rrất đau , lỗi là do cô , tại sao cô lại cứ đòi đi học chứ ? Ở nhà
là được rồi , hằng ngày mang cơm trưa cho anh , buổi chiều chờ anh về ,
buổi tối cùng anh trò chuyện . Từ Tử Hàn không ngừng tự trách bản thân . Dược Thiếu Phàm lặng yên c cô khóc không ngừng cho đến khi mệt rồi thì
thiếp đi. Ám vệ lái xe đến bệnh viện trung tâm y học Dược Nhất thì dừng
lại . Hắn chạy xuống mở cửa giúp anh.
"Đưa ph