
môi cô , vui vẻ nói “Chiều nay sẽ về nhà , khôngc ần ở đây nữa.”
“Vâng !”
------------
• Buổi chiều….
Dược Thiếu Phàm đã được chuyển về nhà , quản gia cùng mọi người trong nhà ,
xếp thành hai hàng dài chào đón anh và Từ Tử Hàn , Nhìn bên ngoài không
ai biết rằng anh bị thương . Từ Chính cũng theo anh và cô về nhà. Ngồi
trên ghế sofa dưới sảnh , Dược Thiếu Phàm lạnh nhạt nói “Cậu , quay về
đây có việc gì sao ?”
“Phải , tôi định sẽ đầu tư một công ty lớn ở Đài Bắc.” – Từ Chính nở nụ cười thân thiện trả lời.
“Ô…vậy còn công ty bên Anh ?”
“Tôi đã phân phó hết rồi.”
“Cậu định sẽ ở khách sạn sao ?”
“Tôi đã mua một căn hộ gần đây rồi.”
“Vậy sao ?”
“Anh à , uống trà nè. “ – Từ Tử Hàn từ trong bếp bưng hai ly hồng trà ra ,
một ly đưa cho anh , còn một ly đưa cho Dược Thiếu Phàm “Thiếu Phàm ,
của anh.”
“Cảm ơn.” – Từ Chính vui vẻ nói . cô ngồi xuống kế bên Dược Thiếu Phàm. , híp mắt hỏi. “Anh về Đài Bắc luôn sao ?”
“Phải , chúng ta sẽ thường xuyên gặp nhau đấy.”
“Thật sao ?”
“Ừ , tôi đang có việc , chào anh !” – Hắn đứng dậy , đưa tay ra , tỏ vẻ
muốn bắt tay với Dược Thiếu Phàm . Anh cũng đứng dậy , đưa tay raa ,
khóe miệng cong lên , cất tiếng “Chào!”
Khi Từ Chính ra đến cửa , Dược Thiếu Phàm bước ra , hắn quay đầu lại chào , nói khẽ “Bây
giờ…chúng ta sẽ thường xuyên gặp nhau , mong rằng anh sẽ giúp đỡ” Khuôn
mặt Dược Thiếu Phàm không có chút biểu tình ghé sát người gần tai Từ
Chính , lạnh lùng nói “Tôi rất sẵn lòng để tiếp đón cậu !”
Cuộc
chào hỏi kết thúc ở đó , Từ Tử Hàn tuy không nghe họnói gì nhưng trong
lòng bỗng nhiên có chút lo lắng , cô bước đến bên Dược Thiếu Phàm , dịu
dàng nói “Thiếu Phàm , vào nhà đi !”
“Được !” – Anh nắm tay cô đi vào , Dược Thiếu Phàm ngồi xuống ghế sofa , nhâm nhi tách trà của cô ,
quay sang nhìn cô , cưng chiều cất tiếng “Hàn nhi , gọt ít trái cây ra
đây nhé”
“Vâng !” Từ Tử Hàn đứng dậy , đi vào trong bếp . Thấy cô đã đi vào trong bếp , mặt của Dược Thiếu Phàm đanh lại , sai Quản gia
lấy laptop đưa cho anh …. Kiểm tra một số tài liệu xong ,anh cầm điện
thoại gọi cho Lôi Lạc Kình “Tôi đã gửi cho cậu , tài liệu cần làm ngày
hôm nay , Mấy ngày gần đây cậu và Nhất Thiên hãy tiếp quản công ty cho
thật tốt , có gì cứ đến nhà tôi . còn nữa , triệu tập và ra lệnh cho tất cả anh em đi làm việc mà tôi đã giao vào tháng trước . Phái ám vệ đi
theo dõi Từ Chính . Bất cứ hành động nào cũng phải báo cáo lại cho tôi.
Từ Chính…hắn sắp ra tay rồi , kêu Thâm hãy cẩn thận đề phòng hắn . Hắn
sẽ nghĩ tôi đang bị thương mà làm mưa làm gió đấy.”
“….”
“Được rồi , cứ thế mà làm . Phải tuyệt đối giữ bí mật này , hãy giả vờ như không có chuyện gì !”
“…”
Dược Thiếu Phàm quăng điện thoại trên bàn , khéo miệng khẽ nhếch lên , anh
ngả người về phiá sau , cặp mắt màu hổ phách trở nên hung tợn , anh nói
khẽ “Tôi sẽ chờ xem , cậu…có thể làm được gì !” Vài ngày sau đó , Từ Tử hàn đã nghỉ học để ở nhà chăm sóc anh , chuyện
náo loạn ở trường tổng hợp Diamond đã được giài quyết ổn thỏa , cô phải
cố gắng thuyết p[hục và năng nỉ anh , anh mới bỏ qua cho những người ở
đó . Âu Văn Tịnh biết được tin cô sẽ nghĩ học lâu nên trong lòng cảm
thấy có chút hối hận vì đã bày ra trò đó , khiến anh không thể thấy mặt
cô trong thời gian dài . Doãn Thinh Thinh thì buồn phiền khi người bằng
hữu dễ thương không ở bên chỉ có thể gọi điện nói chuyện mà thôi …..
Dược Thiếu Phàm ngồi xem thông tin trên laptop ở dưới sảnh . Vì tay phải bị
thương nên giờ mọi hoạt động của anh đều có Từ Tử Hàn giúp đỡ . Như cô
đã nói là sẽ chăm sóc anh nên bây giờ cô đang làm nhiệm vụ đút trái cây
cho anh.
"Thiếu Phàm...A..."- Từ Tử Hàn một tay đưa miếng táo đã
gọt sẵn cho anh , cái miệng bé xinh há ra ý như muốn anh há miệng để cô
có thể đút miếng táo , một tay cấm miếng táo khác cắn một miếng. Dược
Thiếu Phàm ngưng việc đang làm lại , quay sang nhìn cô . Hành động của
Từ Tử Hàn hệt như cô đang đút một đứa bé ăn . Thấy anh nhìn cô chằm chằm , Từ Tử Hàn nhíu mày cất tiếng "Anh sao vậy? Không ăn sao ?? Vậy thì em ăn" - Cô lại cắn thêm miếng nữa , vừa nhai vừa đặt miếng táo kia vào
đĩa..
"Lại đây." - Dược Thiếu Phàm đưa tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé đang cầm miếng táo cắn dở. Từ Tử Hàn khó hiểu xích lại . Anh nghiêng
người , cắn trọn miếng táo của cô. Cặp mắt to tròn ngây ngốc nhìn anh ,
hai gò má chợt ửng hồng , chưa kịp mở miệng thì anh đã lên tiếng trước
"Anh ăn miếng này." - Đôi mắt màu hổ phách tà mị ngước nhìn cô , bị ánh
mắt ấy quyến rũ tim Từ Tử Hàn đập liên hồi , mặt càng đỏ hơn , ngay lúc
này cô không biết nên nói cái gì nữa . Chỉ lặng yên nhìn anh. Dược Thiếu Phàm nhéo má cô , tươi cười cất tiếng để lộ hàm răng trắng đều “Da mặt
em thật mỏng.”
“Mặc…kệ em.” - Cô xấu hổ bặm môi nói. Nhìn cô như vậy , Dược Thiếu Phàm lại nổi hứng muốn chọc ghẹo cô.
“Hàn nhi…”
“Hửm?”
“Đi tắm thôi…”
“Anh muốn đi tắm rồi sao ? Để em gọi người giúp anh.” – Cô đứng dậy , định
quay đi thì cánh tay bị anh nắm lại , Dược Thiếu Phàm đứng dậy , anh
nhếch miệng cười , híp mắt nói “Không cần , em giúp anh là