XtGem Forum catalog
Bất Chợt Một Chiều Mưa

Bất Chợt Một Chiều Mưa

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321595

Bình chọn: 9.5.00/10/159 lượt.

tìm lại niềm vui... Không thể chôn mình một cách vô bổ như thế.

Xe đã dừng lại trước công viên. Tôi xuống xe trả tiền. Không hiểu sao trái tim tôi lại đập mạnh. Tôi do dự không biết có nên bước vào hay không thì Kiến Quân xuất hiện.

- Anh tưởng là em không đến.

Buổi sáng mùa xuân, tiết trời lành lạnh. Gió nhẹ, đúng ra thì phải dễ chịu, vậy mà đầu tôi thật căng thẳng.

Kiến Quân đã đưa tôi vào trong công viên. Chọn một chiếc ghế đá nằm hơi khuất. Chúng tôi ngồi xuống. Quân lấy thuốc ra đốt, thở khói rồi nói:

- Thanh Thanh, anh muốn kể cho em nghe một chuyện.

- Chuyện gì. Có cần thiết lắm không?

- Không cần thiết lắm, nhưng em phải nghe.

Kiến Quân nói rồi yên lặng thở khói. Bụi hoa hồng trước mặt, không hiểu sao chỉ có độc nhất một cánh hoa, mà lại đang héo úa.

- Em biết không? cái hôm họp gia đình đó, hôm ấy anh thật vui, vui như chưa bao giờ được vui như vậy. Anh đã nghĩ rằng. Mọi thứ đâu đã sẵn sàng... Bất ngờ hành động của em... làm mọi thứ sụp đổ. Khi em hét lên... Em căm phẫn, em kết tội cha em, mẹ anh và cả anh... Rồi em chạy vào phòng riêng... Trái tim anh cũng tan vỡ. Anh không tin điều em nói, nhưng anh cũng nghi ngờ. Anh bắt đầu hận mẹ anh... Tại sao mẹ lại đi vào cái nhà họ Từ này làm gì để cho rắc rối... Thật ra thì anh xúc động quá.. Chứ nếu mẹ anh không vào nhà họ Từ thì làm sao anh lại gặp em? Sau đó vì thất vọng anh đã bỏ đi. Anh đi lên miền Bắc tìm việc làm để quên lãng. Anh đi trước khi biết là em ngã bệnh. Lúc ra đi anh đã nói với mẹ anh "vĩnh biệt!" Vì anh nghĩ là sẽ không bao giờ anh quay về nữa. Nhưng rồi nỗi nhớ theo năm tháng hằn sâu, nó làm cho trái tim anh nhức nhối. Và anh không dằn lòng được, anh mới viết thư về nhà. Lá thư đầu tiên anh gởi về nhà sau khi ra đi, chỉ cách đây một tháng... Anh mới hay sau cái đêm bão tố đó, em đã ngã bệnh. Rồi em lấy Nhất Vỹ. Mẹ cũng một lần nữa xác định với anh, là mẹ hoàn toàn vô tội trong cái bệnh và cái chết của mẹ em. Anh ngẫm lại cũng đúng, vì nếu tính theo thời gian, thì khi mẹ em phát bệnh. Thì lúc đó mẹ anh đang sống hạnh phúc bên cha anh. Khi cha anh bị tai nạn đột ngột rồi qua đời, mẹ anh mới gặp cha em. Rõ ràng là mẹ anh vô tội! Ðấy em thấy không? Tất cả câu chuyện xảy ra hoàn toàn không dính dáng gì đến mẹ cả. Còn em? Em đã nghe lời ai đó,... Thanh Thanh, mọi chuyện chỉ do hiểu lầm. Nhưng anh và em phải trả giá cho sự hiểu lầm đó một cách quá đắt. Em có thấy không?

Kiến Quân quay qua nhìn tôi, với đôi mắt đỏ ngầu:

- Anh biết, em đã lấy Vỹ không phải là vì tình yêu, anh cũng biết là em yêu anh... Nhưng em đã hành động như vậy... Chỉ để trả thù cho một sự hiểu lầm em không muốn lấy anh vì muốn tránh cái mặc cảm tội lỗi... Nhưng mà bây giờ... Khi hiểu rõ sự thật thì em có thấy là em đã hành động quá nông nổi không? Em đã tự tay giết chết tình yêu và cuộc đời mình không? Thanh Thanh tại sao em lại hành động dại dột như vậy?

Tôi ngồi yêu nhưng ánh mắt thương hại của Quân làm tôi phản kháng, tôi nói:

- Bây giờ có thể nào thì em cũng đã có chồng. Em đã sống hạnh phúc bên chồng em như bao nhiêu người khác.

- Em sống hạnh phúc? Kiến Quân trừng mắt - Thật không? Nếu hạnh phúc tại sao em lại xanh xao tiều tụy như vậy? Tại sao em phải phấn son lòe loẹt đi lang thang suốt đêm ngoài đường như đêm qua?... Em đừng ngụy biện, cũng đừng có dối lòng... Anh về đây cả tuần nay rồi, anh theo dõi rất kỹ em, anh đã thấy hết.

Kiến Quân ngưng lại, thở khói rồi tiếp:

- Trước khi quay về anh đã nghĩ: Nếu về đây mà thấy em sống hạnh phúc với Vỹ thì thôi, bằng không thì...

- Không thì thế nào?

- Anh sẽ giải thoát cho em. Giải thoát cho cả hai đứa. Phải tìm lại những gì mình đã dại dột làm mất em ạ.

Tôi lắc đầu:

- Trễ rồi, em đã có chồng.

- Cái chuyện chồng không quan trọng. Cái quan trọng là hạnh phúc. Em nói thật đi, em có thấy vui và hạnh phúc không chứ?

- Nhưng đấy là chuyện riêng của em.

- Riêng của em sao được, nó còn liên hệ cả với anh. Cuộc đời anh nằm trong tay của em. Vì vậy anh phải biết để xem xem mình có còn cái cơ hội lấy lại cái hạnh phúc mà mình đã mất hay không?

Tôi đã chảy nước mắt:

- Chắc không còn cái cơ hội đó nữa đâu, anh ạ.

Kiến Quân đã nhìn tôi với ánh mắt đầy lửa:

- Thật không? Em hãy nói thật lòng mình đi. Nói thật đi.

Tôi nghẹn lời không nói được tiếng nào.

Khi quay về nhà, trời đã tối. Nhất Vỹ đang ngồi trong phòng khách, chàng cũng đang đọc sách. Nhất Vỹ không phải là không thấy tôi về, nhưng chàng vẫn thản nhiên. Không thắc mắc tại sao tôi lại bỏ nhà đi suốt như vậy. Tôi đi vào phòng thay áo rồi ra ngoài. Căn phòng lạnh như một bãi tha ma. Kiến Quân đã nói đúng. Cái vấn đề ở đây là hạnh phúc. Cuộc sống còn cả vài mươi năm, không lẽ để tình trạng thế nầy kéo dài.

Tôi mệt mõi ngồi xuống ghế đối diện với Vỹ. Tôi muốn cả hai đứa cùng đối diện với sự thật nhưng Vỹ vẫn cắm cúi đọc sách. Tôi tằng hắng một tiếng thật to. Vỹ có ngước mắt nhìn lên nhưng rồi lại cúi xuống với quyển sách. Với chàng hình như trên đời này chỉ có sách là sách mà thôi.

Tôi bực dọc gọi:

- Anh Vỹ!

- Hử?

Vỹ ngẩng lên. Vỹ từ xưa đến giờ là n