
hả đứng nguyên tại chỗ, cô cắn
chặt môi không nói lời nào. Xe dừng lại trước đèn đỏ, Lăng Tử Kỳ tranh
thủ nhìn cô một cái, có điều biết rõ còn cố hỏi: "Làm sao vậy? Có phải
không nỡ hay không?"
Tô Hiểu Mộc liếc ngang anh, mặc dù biết rõ
anh chỉ đúng sự thật, chẳng qua cô vẫn là theo bản năng mà phản bác:
"Nào có chuyện đó? Anh suy nghĩ quá nhiều rồi."
"Phải, là anh suy nghĩ quá nhiều, mời em ăn đại tiệc chúc mừng em khôi phục độc thân, thế nào?" Lăng Tử Kỳ trêu ghẹo nói, cố gắng làm sinh động bầu không khí lên chọc cô vui vẻ.
Tô Hiểu Mộc miễn cưỡng phối hợp cười cười.
Đúng vậy, hết thảy đều đã kết thúc, cô lại là một người.
Cảnh Diễn trở lại công ty, vừa mới vào phòng làm việc Vương Hạo đã gõ cửa đi vào, vẻ mặt đau khổ nói: "Ông chủ, cha ngài lại gọi điện thoại đến đây, ngài muốn nhận một chút hay không?" Cảnh Việt không thể gọi điện thoại
được cho Cảnh Diễn, bèn bắt đầu đường cong cứu quốc gọi điện thoại cho
Vương Hạo còn có điện thoại làm việc, người có kiên nhẫn hơn nữa cũng
sắp bị ép điên rồi, hết lần này đến lần khác người đó lại không thể đắc
tội.
"Không nhận." Cảnh Diễn khẽ nghiêm sắc mặt, chậm rãi nói, "Về sau ông ta gọi điện thoại tới cậu cứ dập thẳng luôn."
Lời của anh vừa dứt, di động của Vương Hạo lại vang, vừa thấy dãy số, mặt
của anh ta thật sự so với mướp đắng còn nhăn nhúm hơn, không dám ngắt
điện thoại, chỉ đưa di động qua, nhìn Cảnh Diễn như cầu cứu: "Ông
chủ..."
Đối phương tựa hồ so tính nhẫn nại với anh, vẫn không
ngắt, Cảnh Diễn mím môi, ánh mắt xẹt qua tia lạnh thấu xương, nhận điện
thoại nhấn nút nghe, trầm trầm mở miệng: "Là tôi."
Cảnh Việt ở
New York xa xôi không nghĩ tới là anh nhận điện thoại, ngẩn ra, giây
tiếp theo thở hổn hển chất vấn: "Cuối cùng anh chịu nhận điện thoại rồi? Tôi hỏi anh, anh có biết chuyện Trăn Trăn bị kiện là thế nào hay không? Trình gia rõ ràng đồng ý không truy cứu rồi."
Đúng, khi đó Trình gia chấp thuận là mình Trình Vũ, mà không phải vợ anh ta.
"Vậy ông hẳn là đến hỏi tòa án hỏi Trình gia, bọn họ sẽ cho ông câu trả lời
thuyết phục, mà không phải hỏi tôi." Ngữ khí của Cảnh Diễn rất bình
tĩnh, thậm chí còn lạnh lùng.
Bên kia đột nhiên có tiếng động
lớn, sau đó điện thoại đổi người, là thanh âm điềm đạm đáng yêu của Tần
Trăn: "Anh Cảnh Diễn à? Anh quen biết nhiều người, mau giúp em một chút, em không muốn ngồi tù, khi đó em chỉ là nhất thời hồ đồ, không cố ý
muốn làm hại cô ta..."
Cảnh Diễn xoa xoa mi tâm, có chút không
kiên nhẫn nói, "Cô là người trưởng thành, biết làm chuyện thế nào nên
gánh vác hậu quả thế đó, không ai có thể vĩnh viễn bao dung lỗi lầm của
cô."
Nghe giọng điệu lạnh lùng của anh, Tần Trăn sợ run một chút: "Anh... biết chuyện kia rồi?" Anh không nói lời nào, chính là ngầm thừa nhận, Tần Trăn chợt ở trong điện thoại gào một tiếng, "Là anh đúng hay
không? Trình Vũ đột nhiên lại khởi tố em, nhất định là anh giúp đỡ người đàn bà kia kiện em, anh muốn trả thù em?"
Thông qua tín hiệu yếu ớt, cô ta vẫn không gián đoạn lặp đi lặp lại những lời này.
Cảnh Diễn không thừa nhận cũng không phủ nhận, chỉ là nói: "Tôi đã nói rồi,
dung túng của tôi là có điểm mấu chốt, cô không thể làm hại cô ấy, làm
hại con tôi, cho dù cô là Tần Trăn, tôi cũng sẽ không lưu tình nữa." Anh không có nói thêm lời vô nghĩa nào với cô ta nữa, trực tiếp ngắt điện
thoại.
Anh lại ngước mắt nhìn Vương Hạo một cái: "Sau này bọn họ lại gọi tới biết ứng phó thế nào rồi chứ?"
Vương Hạo vội không ngừng đáp: "Tôi hiểu rồi."
Anh biết hôm nay ông chủ ký tên ly hôn, mặc dù ở ngoài mặt không nhìn ra
cái gì, chẳng qua trong lòng khẳng định không có tư vị gì. Anh âm thầm
quyết định lát nữa có lẽ nên đề tỉnh mọi người một câu, thời gian này
phải lên tinh thần nghiêm túc làm việc, tránh cho chạm phải vảy ngược
của ông chủ tự nhiên gặp họa.
Đảo mắt đến cuối năm, bởi vì sắp
đến lễ Noel tết Nguyên Đán, trên đường khắp nơi giăng đèn kết hoa, ca
khúc phát trong các cửa hàng cũng mang theo không khí tươi đẹp của ngày
tết.
Tiểu Nghiêu đi về quê Tiểu Vũ chơi, Lăng Tử Kỳ đi Thượng Hải công tác không trở về, cũng không liên lạc được với Tiểu Nhiễm và Lương Hi, chỉ còn lại có một mình Tô Hiểu Mộc ăn Tết. Chủ biên nhà xuất bản
mời cô cùng đi liên hoan, cơm nước xong xuôi mọi người ồn ào chưa chơi
đã, lại tiếp tục part tiếp đi hát K(*), đến tận mười hai giờ mới thỏa
thuê mà quay về.
(*)Cách nói của Việt Nam: lại tiếp tục tăng hai đi hát karaoke (=))))
Chủ biên đưa cô đến đầu ngõ, cô xuống xe xuyên qua cửa kính xe đáp tạ lời
mời của anh ta tối nay, sau đó một mình chậm rãi đi vào trong nhà.
Buổi tối mùa đông vô cùng lạnh, cô rụt cổ lại quấn khăn quàng cổ chặt hơn
một chút, dẫm vào cái bóng của mình đi về phía trước, xung quanh im ắng, cùng náo nhiệt vừa rồi tạo thành hai mảng đối lập rõ nét, náo nhiệt qua rồi, cảm giác trống rỗng trong lòng càng lan rộng, ngày lễ này trôi qua có phần thảm đạm.
Chỉ là lúc gần tới cửa, Tô Hiểu Mộc nổi lên
lòng cảnh giác, thềm đá môn đương nơi đó ngồi một người, lộ lưng, trông
không rõ ràng, cô lại cẩn thận từng