
về, trong lòng cô rất khó
chịu, sau đó nói rất nhiều chuyện trước kia với anh, tiếp theo, cô nhớ, cô nhớ
rõ …
Lâm Lệ chợt ngừng việc nhớ lại,
ánh mắt trợn thật lớn nhìn chằm chằm đèn thủy tinh treo trên trần nhà, nhẹ giọng
nói: “Không phải chứ?” Giọng nói kia mang theo một tia cầu
may.
Nhưng mà sức nặng ở trên bụng
cùng nhiệt độ ấm áp trên trán kia đó là chân chân thực thực thế nào, khiến người
ta không thể bỏ qua.
Hít một hơi thật sâu , sau đó
Lâm Lệ nín thở, chậm rãi nghiêng người quay đầu sang, chỉ thấy một bức tường
thịt nằm bên người, da thịt màu đồng cùng nhiệt độ ấm áp nhàn nhạt trên da thịt,
làm cho Lâm Lệ có cảm giác khóc không ra nước mắt, nếu như cô nhớ không lầm thì
hình như tối hôm qua chính cô là người chủ động ….
Lâm Lệ ảo não cắn cắn môi, thấp
giọng thầm mắng mình: “Ta TMD (con mẹ nó) là nữ tráng sĩ sao? !” Cô nhớ rõ tối
hôm qua Chu Hàn từ chối!
Có chút đau khổ nhắm lại mắt,
than thở nói: “Rượu là đồ hại người a!”
Hướng về phía bức ‘ tường thịt
’ tự mình sám hối xong, Lâm Lệ nghĩ tới lát nữa khi Chu Hàn tỉnh lại hai người
bốn mắt nhìn nhau, cảm giác lúng túng đó, cũng chẳng quan tâm đầu đau như búa bổ
vì say rượu cùng thân thể đau nhức sau khi ‘miệt mài’, cô phải lập tức rời đi
trước khi Chu Hàn tỉnh mới được, nếu không đoán chừng cô xấu hổ đến muốn nhanh
chóng đào một cái hố chui vào cho xong, nhưng chôn mình không thành vấn đề, vấn
đề chủ yếu là cô không thể đào hố a, vì thế cái vấn đề này thật quá mức nghiêm
trọng!
Quyết định xong, Lâm Lệ ngẩng
đầu nhìn, xác nhận Chu Hàn còn nhắm hai mắt, hô hấp đều đều, lúc này mới hơi an
tâm , di chuyển thân mình, dè dặt từng li từng tí chuẩn bị kéo tay của anh ra
khỏi người mình .
Nhưng tay cô mới chạm phải bàn
tay đang đặt tại bụng mình, bất chợt đã bị anh cầm tay, sau đó chỉ nghe thấy
giọng nói trầm thấp từ tính vang lên trên đỉnh đầu cô: “Làm sao, muốn chạy
sao?”
Lâm Lệ dừng lại động tác, ngừng
thở, ngay cả hô hấp cũng không dám, tự mình an ủi mình nghĩ chỉ cần mình không
hô hấp anh ta sẽ không phát hiện mình tồn tại.
Mãi cũng không thấy cô trả lời,
Chu Hàn nắm tay cô nhẹ nhàng kéo vào lồng ngực mình, nâng người cô lên, để cho
đầu cô gối lên cánh tay mình, ánh mắt nhìn chằm chằm cô. Khi thấy khuôn mặt nhỏ
nhắn của cô vì nín thở đến mức đỏ bừng lên, không khỏi cảm thấy có chút buồn
cười, khóe miệng không tự chủ cong lên thành một độ cong đẹp mắt, sau đó bàn tay
dưới chăn cố ý vỗ xuống cái mông đầy đặn mềm mại của cô.
“A! ——” Lâm Lệ kêu thành tiếng,
lúc này thì đã thuận khí rồi, nhưng nhiệt độ trên mặt cũng không vì được thuận
khí mà giảm đi, ngược lại càng đỏ hơn nhiều. Thật ra thì Chu Hàn vỗ xuống không
mạnh, chẳng qua là động tác như vậy quá mức mập mờ rồi, Lâm Lệ còn có chút không
thích ứng được.
Chu Hàn bình tĩnh nhìn cô, đáy
mắt mang theo ý cười, dịu dàng đến chính bản thân anh cũng không chú ý tới, khóe
miệng nở nụ cười đẹp mắt, chậm rãi mở miệng, hỏi: “Đừng nói với tôi là sáng sớm
nay cô tỉnh lại liền quên sạch chuyện tối hôm qua.”
Lâm Lệ nhìn anh, tim đập dồn
dập, môi mấp máy nhưng một câu cũng không nói nên lời, cô cũng muốn nói là tối
hôm qua làm cái gì cô đều không nhớ rõ, nhưng hiện tại hai người trần truồng nằm
ở chung một chỗ, làm sao cô mở mắt nói dối được, người phía trước tin tưởng mới
là lạ!
Chu Hàn nhìn bộ dạng ngây ngốc
của cô, không khỏi cảm thấy buồn cười, tâm tình tối tăm ngày hôm qua đột nhiên trở nên rất thoải mái, tiếp đó trong lòng cười một tiếng, đáy lòng lại bỗng
nhiên nảy sinh ý nghĩ trêu chọc cô, cho nên tay kia đặt ở bên hông cô liền nắm
chặt cô hơn, để cho cả người Lâm Lệ dán vào trên người mình, thân thể nam nữ có
cấu tạo khác biệt làm cho mỗi người xuất hiện cảm giác.
Lâm Lệ đưa tay chống đỡ ở lồng
ngực rắn chắc của anh, nhưng tại sao khi tạo ra con người, Thượng Đế lại thiên
vị đàn ông một cách rõ rệt, để cho phụ nữ nhỏ bé hơn rất nhiều, sức lực cũng yếu
hơn nhiều so với đàn ông.
Đẩy anh không ra, Lâm Lệ có thể
cảm giác được rõ ràng thân thể hai người dán chặt vào nhau, làm khuôn mặt nhỏ bé
hồng rực như bị lửa thiêu.
Như thế Chu Hàn còn chưa dừng
tay, hơi cúi đầu để cho môi dán lên cái trán trơn bóng của cô, thấp giọng hỏi:
“Thật quên mất tối hôm qua chúng ta là làm sao mà ngủ cùng trên một cái
giường?”
Chu Hàn vừa nói chuyện, hai
cánh môi mỏng liên tiếp di động, ma sát lên trán Lâm lệ, loại cảm giác này quá
mức mập mờ, làm cho thân thể Lâm Lệ không khỏi nhạy cảm run
lên.
Phản ứng của cô khiến Chu Hàn
thấp giọng bật cười, dán vào cái trán của cô buồn cười nói, “Em quả nhiên rất
nhạy cảm.”
Lâm Lệ vừa thẹn vừa giận, nhưng
một câu cũng không nói được, chỉ có thể lấy ánh mắt trừng anh.
Chu Hàn coi như là đã nhìn ra,
cô bé hung ác tối qua căn bản là mượn rượu chơi đùa, trên thực tế da mặt mỏng
muốn chết, nói vài lời mặt liền hồng.
Đột nhiên nghĩ đến cái gì, Chu
Hàn ngừng cười, chăm chú nhìn cô, hỏi: “Hối hận rồi?”
Lâm Lệ nhìn chằm chằm anh, cô
bây giờ quá tức giận và xấu hổ, dường như không hề nghĩ ngợi, trực tiếp hướng về
phía a