Polly po-cket
Bất Ái Thành Hôn

Bất Ái Thành Hôn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326813

Bình chọn: 9.5.00/10/681 lượt.

án, khóe miệng Lâm Lệ có chút đắc ý, nhoẻn miệng cười, liếc xéo

anh, khiêu khích nói: “ Như nhau thôi!”

Chu Hàn vừa bực mình vừa buồn cười, âm thanh ám muội sát

bên tai cô nói: “Đừng trách tôi không cảnh cáo em, lát nữa cũng đừng la to muốn

dừng!”

Lâm Lệ đúng là ương ngạnh, một chút cũng không chịu

thiệt, nghe anh nói vậy, tự nhiên là không nhận thua mạnh miệng nói: “Yên tâm,

lát nữa anh cũng đừng mau chóng xong là tốt rồi!”

Chu Hàn trợn mắt, trừng phạt cắn lên bả vai cô, hung

hăng nói: “Em sẽ phải cầu xin tha thứ!” Cô bé này dám nghi ngờ năng lực của anh,

chẳng lẽ cô không biết đàn ông không thể chấp nhận phụ nữ nghi ngờ phương diện

kia anh ta không được sao!

“Tôi mới____” Lâm Lệ còn muốn nói gì đó, nhưng lại bị

anh trực tiếp chặn miệng, không nhả nổi ra một chữ.

Bên trong gian phòng là một mảng kiều diễm, hòa âm của

tiếng người đàn ông thở gấp và tiếng rên rỉ của phụ nữ, là giai điệu nguyên thủy

tuyệt vời nhất của con người.

Kích tình qua đi, Lâm Lệ vì mệt

mỏi nên nhắm mắt ngủ, khóe mắt còn vương nước mắt bởi vì kích tình lúc

trước.

Chu Hàn xoay mình đứng dậy khỏi

giường, đi thẳng đến phòng tắm, sau khi xả nước ấm đầy bồn tắm mới đi ra ngoài

ôm Lâm Lệ vào phòng tắm, vệ sinh sạch sẽ cho hai người.

Lâm Lệ thật sự mệt đến nỗi cả

quá trình tắm mắt cũng không mở ra, để mặc Chu Hàn tắm sạch sau đó ôm cô trở lại

giường, đầu ngả lên gối, cọ cọ trực tiếp ngủ luôn.

Chu Hàn nhìn vẻ mặt an tĩnh ngủ

của cô, đột nhiên cảm thấy hoảng thần, nhớ tới câu hỏi của Lâm Lệ lúc ở trong

phòng khách.

“Hồi đó điểm gì ở Lăng Nhiễm

khiến anh yêu mến?”

Vấn đề cô hỏi, thật ra trước

đây anh cũng từng tự hỏi mình không chỉ một lần, rốt cuộc Lăng Nhiễm có điểm nào

khiến anh một mực yêu mười mấy năm, thậm chí không tiếc vì Lăng Nhiễm mà phản

bội bạn bè ruồng bỏ cha mẹ. Nhưng lần nào cũng không có đáp án, anh hoàn toàn

không biết, không biết Lăng Nhiễm rốt cuộc có điểm nào hấp dẫn mình, làm cho

mình sẵn lòng vì cô ta mà làm tất cả. Có lẽ là yêu quá lâu, lâu đến nỗi chính

anh cùng đã quên nguyên nhân ban đầu yêu cô ta.

Khóe miệng cong lên cười chua

chát, liếc nhìn Lâm Lệ ngủ yên bên cạnh, nhẹ giọng nói: “Nói em ngốc, thì ra là

tôi còn ngốc hơn em, em yêu mười năm ít nhất còn biết lý do yêu ban đầu, tôi yêu

đến mười mấy năm, nhưng vẫn không hiểu rõ nguyên nhân vì sao

yêu.”

Nằm tựa lưng vào thành giường,

Chu Hàn không hề buồn ngủ, càng về khuya lại càng tỉnh táo, chưa từng cảm thấy

mỏi mệt như giờ, không phải về thân thể, mà là trái tim.

Đưa tay qua mở ngăn kéo tủ bên

cạnh đầu giường, từ bên trong lấy thuốc lá, rút một điếu, cầm bật lửa châm

thuốc, nặng nề hít một hơi, khói thuốc màu trắng từ trong miệng phun ra sau đó

chậm rãi bay lượn ở trong phòng.

Thật ra thì anh nghiện thuốc lá

không nặng, trong vài trường hợp cần thiết mới hút mấy điếu cùng đồng nghiệp,

bình thường cũng chỉ vào lúc tâm tình vô cùng buồn bực khó chịu mới hút một điếu

để kích thích thần kinh.

Vừa hít một hơi, cả cái gian

phòng thoáng tràn ngập mùi thuốc lá nồng đậm, trong giấc mộng Lâm Lệ có chút

nhạy cảm với thuốc lá, không lâu sau nằm ở trên giường liền ho, chân mày cũng

khẽ nhíu lại.

Thấy thế, Chu Hàn nhìn cô một

cái, liền dụi điếu thuốc còn một nửa trong cái gạt tàn thủy tinh trong suốt đặt

trên bàn, sau đó xuống giường vào phòng tắm rửa sạch sẽ mới đến bên giường nằm

xuống bên người Lâm Lệ.

Lâm Lệ là bị đau tỉnh, trong

đầu dường như có máy cắt đang không ngừng hoạt động, bổ cắt đầu cô, cộng thêm

đau đớn trên người giống như bị xe cán qua, cả người mệt mỏi rã rời, thật giống

như toàn bộ tay, chân đều không phải là của mình, làm cho Lâm Lệ rõ ràng là chưa

hết buồn ngủ, nhưng làm thế nào cũng không ngủ được.

Nhắm mắt, nhíu chặt chân mày,

Lâm Lệ giơ tay lên vỗ đầu óc nặng nề của mình, hy vọng có thể làm cho cái ‘máy

cắt’ kia dừng lại công việc trong đầu cô, nhưng giơ tay lên, làm động tới toàn

thân, mệt mỏi rã rời cùng đau nhức làm cho cô không khỏi than thành tiếng, “a

ui…” xoay xoay cái cổ, lúc này mới cảm giác được bên hông có một vật nặng đang

đặt ở trên bụng của mình, đỉnh đầu đang có một luồng hơi thở có quy luật thổi

lên trán cô.

Lâm Lệ dừng lại động tác, chậm

rãi mở mắt ra, rèm cửa sổ chặn lại ánh sáng phía ngoài, khiến cho hiện tại cả

gian phòng thoạt nhìn còn có chút tối tăm.

Nhưng cái đèn thủy tinh treo

trên trần nhà ở trên đỉnh đầu nhắc nhở Lâm lệ nơi này không phải là gian phòng

bình thường cô ngủ, trong lòng mơ hồ có dự cảm xấu, đầu cố gắng hồi tưởng. Cô

nhớ ngày hôm qua bởi vì lo lắng cho An Nhiên cho nên đi tới nhà cô ấy, xác nhận

mọi chuyện đều tốt mới rời đi, lúc xuống lầu dưới vừa lúc gặp được Trình Tường,

cô còn nhớ rõ cô nói chuyện với Trình Tường một lúc, sau đó liền đi thẳng về

nhà. Sau khi về nhà bởi vì tâm tình buồn bực liền tùy tiện chọn một bình rượu đỏ

từ tủ rượu ra, ngồi một mình trong phòng khách uống, sau đó cô cũng không biết

mình đã ngồi bao lâu, rõ ràng là muốn mượn rượu giải sầu lại không nghĩ rằng

càng uống lại càng tỉnh, sau đó cô nhớ được Chu Hàn