
vô cùng.
Giống như nhận thấy có người
đang đứng một bên nhìn, Chu Hàn ngoảnh lại, vừa lúc đối diện với ánh mắt của Lâm
Lệ, khóe miệng nửa nhếch lên, bộ dạng cười như không cười.
Thấy trên mặt anh ta vẫn là nụ
cười quen thuộc tối hôm qua, cô lập tức lại nhớ tới kí ức không mấy vui vẻ đó
hồi tối qua, hai tai bất giác đỏ lên, trừng mắt anh, quay đầu không thèm nhìn
đến nữa.
Mẹ Lâm ngồi đối diện Chu Hàn
nhìn ra cái gì, theo ánh mắt của Chu Hàn nhìn tới, lúc này mới phát hiện Lâm Lệ
đang đứng ở cánh cửa nối phòng khách và phòng ăn, cười với con gái nói: “Lâm Lệ,
dậy rồi sao, mau mau tơi ăn sáng, Chu Hàn dậy sớm tự mình chuẩn bị đó, mùi vị
rất ngon!”
Lâm Lệ nhướng mi, nhìn sandwich
và trứng tráng trong đĩa của họ, nhìn qua thôi cũng thấy ngon rồi, không ngờ trừ
nấu mì Chu Hàn làm sandwich này trông cũng vô cùng bắt mắt.
Lúc này Chu Hàn mở miệng “Lại
đây ngồi xuống đi, anh cho phần của em vào lò vi sóng hâm lại cho nóng” nói
xong, thả miếng sandwich trong tay xuống, trực tiếp đứng dậy đi vào phòng
bếp.
Nhìn qua tấm thủy tinh trong
suốt chắn giữa phòng ăn với phòng bếp, phía sau Chu Hàn đang đặt sữa tươi cùng
sandwich đã chuẩn bị lúc trước để vào trong lò vi sóng hâm nóng, mẹ Lâm cười với
ba Lâm: “Ông xem, thằng bé Chu Hàn này rất biết quan tâm người
khác!”
Ba Lâm cũng ngẩng đầu nhìn vào
trong phòng bếp, cười gật đầu, lúc quay lại thấy Lâm Lệ còn đứng ở đó vội hỏi:
“Tiểu Lệ, sao không ngồi xuống?”
Lâm Lệ cười cười gật đầu, ngồi
xuống vị trí lúc trước Chu Hàn từng ngồi. Hâm nóng đồ ăn không mất bao nhiêu
thời gian cho nên Chu Hàn rất nhanh bưng sandwich với sữa tươi từ trong bếp đi
ra, để xuống trước mặt Lâm Lệ, vuốt vuốt mái tóc ngắn xinh xắn của cô :“Mau ăn
đi!”
“Không được chạm vào đầu em!”
Lâm Lệ bất mãn trừng anh, trong lòng vẫn còn tức giận chuyện tối qua, đưa tay
hất mạnh cánh tay anh ta đang ve vuốt trên đầu cô. Chu Hàn cũng không tức giận,
chỉ mỉm cười, trên mặt mang vẻ sủng nịnh rõ ràng. Ba Lâm, mẹ Lâm ngồi đối diện
hai người cười, mẹ Lâm nhìn con rể càng xem càng thấy dễ thương, liền thay đổi
lập trường nói giúp cho Chu Hàn, bà nhìn Lâm Lệ cười mắng nói: “Đã lớn rồi mà
còn trẻ con như vậy, cũng do Chu Hàn cưng chiều con cả!”
Lâm Lệ kinh ngạc nhìn mẹ, chu
môi kháng nghị nói: “Mẹ! sao mẹ lại đi giúp người ngoài nói chuyện chứ?” Mẹ cô
thay đổi thái độ cũng quá nhanh đi, mới qua một đêm, toàn bộ tình cảm đều
nghiêng về phía Chu Hàn hết cả! Cô mới là con gái của bà a.
“Còn nói mình không trẻ con,
nhìn con nói những lời như đứa bé kìa” Mẹ Lâm chê cười nói: “Con đã kết hôn cùng
Chu Hàn, Chu Hàn hiện tại là con rể của mẹ, người ta nói con rể cũng là con, sao
lại nói mẹ là đi giúp người ngoài nói chuyện?”
Lâm Lệ bị mẹ Lâm nói cho không
đáp được, nếu mọi chuyện theo như mẹ nói thì không sai, nhưng vấn đề là cô với
Chu Hàn chỉ có thể coi là vợ chồng hờ, mặc dù được luật pháp công nhận nhưng hai
người bọn họ đều biết chuyện này không phải như vậy.
Dĩ nhiên, những lời này thì
không thể nào nói với ba mẹ được, ngậm bồ hòn làm ngọt, cô chỉ có thể đồng thời
nuốt cả sandwich và sữa tươi.
Bữa ăn sáng này, ba Lâm, mẹ Lâm
và Chu Hàn là cảm thấy vui vẻ, Lâm Lệ mặc dù trong lòng vẫn còn chút buồn bực,
nhưng xét thấy Chu Hàn làm bữa sáng này mùi vị thật không tệ, bữa ăn này cô cũng
tạm chấp nhận vậy.
Ăn xong bữa sáng, Chu Hàn lại
muốn tới công ty xử lý công việc làm ăn, liền cầm cặp công văn trực tiếp đi ra
ngoài, trước khi đi anh còn nói với ba Lâm, mẹ Lâm rằng đã đặt xong chỗ ăn tối
cho hai gia đình gặp mặt rồi, lúc đó anh sẽ về đón bọn họ đi qua, ngoài ra còn
dặn Lâm Lệ đưa ba mẹ đi ra ngoài dạo một chút, hiện tại là tháng mười khí trời
không lạnh cũng không nóng, đi ra ngoài dạo cũng là lựa chọn không
tồi.
Nghe được những lời này của Chu
Hàn, hai ông bà cười toe toét, trong lòng vốn còn chút thái độ với cuộc hôn nhân
này giờ đã tiêu tan, liên tục gật đầu nói tốt.
Dưới sự kiên trì và đôn đốc của
mẹ Lâm, Lâm Lệ đành bất đắc dĩ đưa Chu Hàn ra thang máy. Lúc đang chờ thang máy,
Chu Hàn quay đầu liếc nhìn cô gái đứng bên cạnh không hề tình nguyện tiễn anh,
buồn chán tựa vào một bên, vẻ mặt giống như một con mèo nhỏ chán chường
vậy.
Cười nhạt mở miệng nói: “Còn
giận chuyện ngày hôm qua sao?”
Nghe vây, Lâm Lệ như con mèo
dựng lông, oán hận trừng mắt về hướng của anh, hạ thấp giọng nói: “Không cho anh
nhắc lại chuyện tối qua!” Tối qua coi như cô xui xẻo đi.
Thấy phản ứng của cô, Chu Hàn
nhíu mày, cố ý hỏi ngược lại: “Tại sao?”
Lâm Lệ cắn răng; cơ hồ là
nghiến răng nói: “Anh thấy có gì tốt đẹp để nhớ lại sao? Tôi vì cái gì lại muốn
nhớ đến chứ!”
Với những lời của Lâm Lệ Chu
Hàn thật làm như đang suy nghĩ rất kĩ lưỡng, một lúc sau đó gật đầu không nặng
không nhẹ, không mặn không nhạt nói: “Đối với tôi mà nói coi như không tồi, cảm
giác rất tốt!”
“
Anh ___” Lâm Lệ bất mãn trợn mắt, muốn nói cái gì nhưng nhất thời lại không biết
nói từ đâu, nhìn anh ta tức đến trề cả quai hàm.
Đối với cái trừng mắt của cô,
Chu Hàn chẳng qua là nhún nhún vai, nó