
“buông,
buông tay, mau buông tay, tôi xin lỗi, tôi xin lỗi! ——”.
Nghe vậy, lúc này Chu Hàn mới
hất tay anh ta ra, mắt lạnh nhìn anh ta: “nói xin lỗi!”.
Gã kia bị bóp tay, cúi đầu nhìn
chỗ cổ tay bị siết đến sưng đỏ, gương mắt nhìn Chu Hàn, mặc dù trong lòng không
phục nhưng cũng không dám lớn tiếng với anh, bởi sức mạnh của mình và người đàn
ông trước mặt chênh lệch rất lớn. Chỉ đành khẽ cắn răng, tiến lên hướng Lâm Lệ
cùng tiểu Bân oán hận nói: “thật xin lỗi”. Giọng nói kia giống như muốn nuốt
trọn người ta, mang theo nồng đậm sát khí!
Lâm Lệ nhìn anh ta một cái,
cũng biết chuyện này nên dừng tại đây, dù sao cũng là nhà trẻ, không nên làm um
lên, mà mình khăng khăng bắt anh ta xin lỗi, chẳng qua là muốn một lời của anh
ta thôi. Không nói gì thêm, gật đầu, coi như chấp nhận lời xin lỗi của anh
ta.
Gã kia xoay người, oán hận trợn
mắt nhìn Chu Hàn, sau đó nhìn về phía vợ mình đang bị dọa sững người, quát ầm
lên: “còn đứng ngẩn ra đấy làm gì, còn sợ chưa đủ mất mặt sao, còn không mau
đi!”. Nói xong, liền ôm đứa con đang ngồi khóc dưới đất đi ra cửa, vừa đi vừa
quát đứa con đang khóc: “khóc cái gì mà khóc, câm miệng cho ông, còn khóc nữa
đánh gãy chân mày!”
Mà lúc này cô vợ mới hồi phục
tinh thần lại, liếc bọn họ một cái, nghiêng ngả lảo đảo chạy ra khỏi phòng
học.
Sau khi một nhà không có văn
hóa kia rời đi, để lại cả phòng học với bầu không khí lúng túng cùng quỷ dị, hầu
như ai cũng nhìn chằm chằm Chu Hàn.
Một bên, cô giáo Trần kịp thời
phản ứng, vội vàng cười nói với mọi người: “được rồi, được rồi, không có chuyện
gì, không có chuyện gì, chỉ là hiểu lầm, mọi người chờ ở trong phòng học đã, tôi
ra ngoài sân xem đã sắp bắt đầu chưa!” Nói xong liền ra khỏi phòng
học.
Mà những người khác cũng tản
ra, đưa con mình đi làm đủ loại khởi động nóng người trước khi thi
đấu.
Chu Hàn nhướng mày nhìn Lâm Lệ
hỏi: “không sao chứ?”
Lâm Lệ chỉ lắc đầu, nói: “không
sao!”
Chu Hàn gật đầu, cúi đầu liếc
nhìn thằng bé đứng bên cạnh, chỉ thấy ánh mắt thằng bé đen nhánh linh lợi nhìn
anh, khóe môi nhếch lên lộ ra nụ cười không khó nhận ra.
Đáy lòng có loại xúc động không
nói ra lời, thật ra anh không dự định tới, nhưng bên tai luôn không ngừng vang
lên những lời mà Lâm Lệ nói: “cho dù người lớn các anh phạm sai lầm gì, trẻ con
cũng là vô tội!” đúng vậy a, trẻ con là vô tội, hơn nữa hồi đó chính anh lựa
chọn giữ đứa bé lại! Như Lâm Lệ nói, nếu đã giữ nó lại thì phải chịu trách nhiệm
với nó. Cho nên trước khi thằng bé trưởng thành thì mình vẫn phải có trách nhiệm
đối với nó.
Mặc dù anh không biết bản thân
mình nghĩ thế này được bao lâu. Không tiếng động than nhẹ, chậm rãi giơ tay lên
sờ đầu của nó, động tác có chút cứng nhắc, anh thật không quen cũng không am
hiểu làm thế này, nhưng mà nhìn ánh mắt chờ mong của bé, vẫn là đặt tay lên đầu
bé, nhẹ nhàng vuốt vuốt tóc nó, không nói lời nào.
Lâm Lệ đứng một bên nhìn cha
con bọn họ, khóe miệng khẽ nhếch lên.
“Chu Gia Bân” Một thanh âm lanh
lảnh vang lên từ phía sau bọn họ, ba người đồng thời quay đầu lại, thấy phía sau
một cô bé như búp bê với hai bím tóc nhỏ, đang ngước khuôn mặt tươi cười nhìn
bọn họ. Mà ngược lại bạn nhỏ Chu Gia Bân lại mặt không có biểu cảm gì nhìn cô
bé.
Lâm Lệ khom nửa người xuống,
tiến tới bên tai thằng bé nói: “tiểu Bân! Giới thiệu bạn học của con cho chúng
ta a”.
Bạn nhỏ Chu Gia Bân chỉ nhíu
mày như đang suy nghĩ cái gì.
Nhưng mà trong lúc anh bạn nhỏ
này còn đang suy tư chưa biết giới thiệu thế nào, thì cô bé kia đã hắng giọng
nói: “cô à, con tên là Y Y, không phải là Y trong y phục quần áo, là y trong lưu
luyến không rời nha!”. Giọng nói non nớt cộng thêm biểu cảm nhấn mạnh, cả người
dễ thương cực kì.
Phía sau mẹ của Y Y cũng đi đến
phía bọn họ, cười gật đầu với Lâm Lệ và Chu Hàn, yêu thương sờ đầu con nói: “Y Y
nhà chúng tôi nhất định muốn tới nói chuyện với chú siêu nhân đó”. Mà chú siêu
nhân trong miệng cô ấy không phải ai khác, mà chính là Chu
Hàn.
Lâm Lệ nhíu mày, buồn cười nhìn
Chu Hàn một cái, chỉ thấy chân mày anh nhướng lên, khuôn mặt ngăm đen trở lên
hồng hồng không hề rõ rệt, thấy vậy Lâm Lệ không khỏi muốn
cười.
Mà lúc mấy người lớn đang nói
chuyện với nhau, co bé búp bê giãy khỏi tay của mẹ, tiến tới bên bạn nhỏ Chu Gia
Bân, nhỏ giọng nói bên tai nó: “Chu Gia Bân, ba bạn thật giỏi! Giỏi như siêu
nhân!”
Tuy là không thích người lạ đến
gần, nhưng xét lời cô bé nói, bạn nhỏ Chu Gia Bân cũng không đẩy ra, ngược lại
khóe miệng gương lên nụ cười đẹp mắt, ngửa đầu nhìn ba mình, vô cùng tự hào nói:
“ba mình là giỏi nhất trên đời!”.
Đại hội thể dục thể thao của
nhà trẻ bắt đầu lúc một rưỡi, đầu tiên tất cả học sinh cùng phụ huynh đến sân
tập nghe hiệu trưởng phát biểu, thật ra thì cũng không có cái gì để nói, chẳng
qua là ý nghĩa cùng mục đích của đại hội thể dục thể thao lần
này.
Hai giờ, các hạng mục tranh tài
bắt đầu, dù sao cũng là trẻ con, nói là đại hội thể dục thể thao thật ra chỉ là
khái quát mấy trò chơi nô đùa, một đám trẻ con chơi đùa bất diệc nhạc hồ (k