
ng như đã sớm xác nhận chuyện thực.
Nghe thấy lời này, trong lòng
Lâm Lệ run lên, bình tĩnh nhìn đứa nhỏ trước mắt này có chút phản ứng không kịp,
sửng sốt một lúc lâu mới phục hồi tinh thần lại, cố gắng muốn giải thích:
“Không, không phải như thế, ba của con không phải không thích con, cha con cũng
rất yêu con, chẳng qua là cha con rất bận rộn, bởi vì cha con muốn mua cho Tiểu
Bân người máy tốt nhất, cho Tiểu Bân phòng ở thật to, cho con cuộc sống tốt
nhất, cho nên công việc của cha con rất bận rộn, bận rộn kiếm tiền, cho nên cha
con mới không có nhiều thời gian và tinh thần ở cùng tiểu Bân, nhưng dù cha con
không có ở bên cạnh con, không có nghĩa là cha con sẽ không yêu thích con! Chỉ
là tình yêu thương của cha con không giống với tình yêu thương của những người
ba khác thôi!” Bản thân Lâm Lệ cũng cảm giác những lời nói này của mình quá giả
dối, nhưng khi nhìn vẻ mặt bi thương của đứa nhỏ kia, cô thật sự không đành lòng
nói Chu Hàn không thương bé.
Đứa nhỏ bình tĩnh nhìn cô, cũng
không biết có tin lời của cô hay không, cứ nhìn chằm chằm cô như vậy một lúc
lâu, sau đó cúi đầu, nhìn ngón tay của mình.
Sự nhạy cảm của thằng bé khiến
cho Lâm Lệ đau lòng, muốn đưa tay ôm bé vào trong lòng nói cho bé biết cho dù
toàn bộ thế giới không có người yêu thương bé, mình cũng sẽ yêu thương bé. Tại
sao khúc mắc yêu hận của cha mẹ lại tính trên đầu đứa nhỏ, rõ ràng đứa nhỏ là vô
tội nhất bị tổn thương nhất. Trong lòng khẽ than, cuối cùng không tiến lên ôm
bé, chỉ chậm rãi đứng dậy, chuẩn bị đi ra ngoài gọi điện
thoại.
Sờ sờ đầu của bé, nói: “tiểu
Bân, con ngồi ở chỗ nầy, dì đi ra ngoài một chút.”
Đứa nhỏ không ngẩng đầu, chỉ
biết cúi đầu nhìn bản tay nhỏ bé của mình, cũng không có mở miệng nói được hay
không được.
Trong lòng khẽ thở dài, lúc
xoay người chuẩn bị đi ra ngoài vừa lúc thấy được cô giáo Trần đang đi về phía
mình, cười nhạt nghênh đón: “Cô giáo Trần.”
“Chu phu nhân.” Cô giáo Trần
cười nói, nhìn chung quanh một chút, cũng không nhìn thấy thân ảnh của Chu Hàn
hỏi: “Chu tiên sinh không tới sao?”
Lâm Lệ gật đầu, giải thích nói:
“vâng, anh ấy tạm thời có việc ra ngoài đàm phán công chuyện với khách hàng, cho
nên không tới kịp.”
Cô giáo Trần cười gật đầu, thật
ra thì nhìn tình cảnh sáng nay, cô cũng không quá hi vọng, cha của bé không tới,
coi như là đã đoán trước được nói: “vậy Chu phu nhân ở chỗ này cùng Tiểu Bân một
lát đi, chờ lát nữa đại hội thể dục thể thao bắt đầu chúng tôi sẽ dùng loa thông
báo cho mọi người đến tập hợp ở sân vận động.”
Lâm Lệ gật đầu,
“Được.”
Sau khi căn dặn xong, cô giáo
Trần chuẩn bị xoay người trò chuyện với phụ huynh một số em nhỏ
khác.
Lâm Lệ nghĩ đến cái gì, gọi cô
lại: “Cô giáo Trần, tiểu Bân đã uống thuốc chưa?”
Cô vừa hỏi cái này, lúc này cô
giáo Trần mới nhớ tới chuyện buổi sáng cô có nói sau khi ăn cơm xong cho bé uống
thuốc, nhưng mà bận rộn chuyện đại hội thể dục thể thao, nhất thời thật đúng là
quên mất, vội vàng ngượng ngùng nói: “xin lỗi xin lỗi, này bận một hồi, thuốc
này còn không uống, còn đang để ở trong phòng làm việc của tôi, tôi sẽ đi lấy
đưa cho cô.” Nói xong, vội vàng xoay người ra khỏi phòng học, đi về phía phòng
làm việc của mình.
Lâm Lệ gật đầu, quay đầu liếc
nhìn đứa nhỏ đang ngồi, lần nữa nhìn điện thoại trong tay, theo cô giáo Trần đi
ra khỏi phòng học.
Đứng ở trước cửa phòng học,
đóng cửa phòng học lại, tìm số điện thoại của Chu Hàn trực tiếp gọi cho anh, cô
muốn cố gắng lần cuối cùng, vì đứa nhỏ bên trong mà khuyên Chu Hàn có thể tới
đây, cho dù là nửa đường chạy tới, ít nhất có thể khiến thằng bé tin tưởng ba nó
yêu nó, cũng không phải giống như trong suy nghĩ của mình là ba của bé không
thích mình.
Điện thoại được kết nối rất
nhanh, nhưng mà kêu vài tiếng, cũng không có người nhấc máy.
Cúp điện thoại, lại gọi lại cho
anh, điện thoại là kết nối, nhưng mà vẫn không có ai nhấc máy, nhìn cô giáo Trần
cầm lấy thuốc đang đi tới đây, Lâm Lệ bỏ cuộc, cúp điện thoại trong
tay.
“Chu phu nhân, đây là thuốc của
Tiểu Bân.” Cô giáo Trần giao túi nhựa trong tay cho Lâm Lệ, trước đó còn lấy
nước ở trong phòng làm việc của mình mang tới, đều đưa cho Lâm Lệ: “Nước tôi
cũng đã pha ấm rồi, có thể cho đứa nhỏ uống thuốc ngay.”
Lâm Lệ nhận lấy, cảm kích sự
chu đáo của cô, chân thành nói cám ơn: “Cô giáo Trần, cám ơn
cô.”
“Không khách khí, cũng là sơ
suất của tôi.” Cô giáo Trần cười cười.
“Đây là con cái nhà
ai?”
Mà đúng lúc này, trong phòng
học đột nhiên truyền đến tiếng gầm lên giận dữ, nghe thanh âm này là tiếng người
lớn phát ra, giọng nói lạnh thấu xương hung hãn.
Hai người ngoài cửa trao đổi
ánh mắt, cô giáo Trần vội vàng đẩy cửa đi vào, chỉ thấy, bên trong đã bị vây
quanh thành một đoàn, Lâm Lệ nghe thấy có tiếng trẻ con khóc, còn có tiếng đàn
bà chửi rủa.
“Con cái nhà ai a, không được
dạy dỗ thế này, cha mẹ của nó đâu rồi, cha mẹ ở đâu? Dạy dỗ con cái thế nào
vậy?”
Cô giáo Trần vạch đám người đi
vào, gấp gáp mở miệng, “Sao vậy, sao vậy, xảy ra chuyện gì
rồi?”
“Cô giáo Trần cô