
trên chân kia truyền đến từng cơn từng cơn
tê dại, Lâm Lệ không còn cậy mạnh đẩy anh ra nói muốn mình tự đi, bởi vì chính
mình cũng quả thật không còn hơi sức.
Lúc Chu Hàn ôm cô ra khỏi phòng
vệ sinh, Chu Gia Bân đứng ở cửa đang dùng mắt to đen lúng liếng nhìn Lâm Lệ, lúc
này Lâm Lệ mới hiểu rõ, nhớ tới vừa rồi cô ở trong phòng khách làm bài tập cùng
bé, nhưng mà đột nhiên dạ dày quặn lên, liền bỏ lại bé chạy về phía phỏng vệ
sinh, hẳn là thằng bé này lo lắng cô xảy ra chuyện gì, mới vào thư phòng gọi Chu
Hàn tới đi.
Nghĩ tới, Lâm Lệ đột nhiên có
chút cảm giác thỏa mãn, trong lòng có loại vui mừng không nói nên lời, khóe
miệng cười cười, nhìn bé an ủi nói: “dì không sao rồi.”
Bé không nói gì, nhường đường
cho Chu Hàn, nhưng mà ánh mắt vẫn nhìn cô chằm chằm.
Chu Hàn ôm cô đi tới phòng của
cô, cẩn thận đem cô thả xuống giường, nhìn chằm chằm cô hỏi: “Muốn uống nước
không?”
Lâm Lệ gật đầu, vừa nôn xong,
miệng đúng là cực kỳ khó chịu.
Chu Hàn chỉ nhìn cô một cái,
sau đó không nói gì thêm nữa, trực tiếp xoay người đi ra
ngoài.
Qua một lúc lâu, Chu Hàn mới
bưng nước vừa độ ấm đi vào, trên mặt cũng không có quá nhiều biểu cảm đưa tới
cho cô.
Lâm Lệ đưa tay nhận lấy, nhẹ
giọng nói cảm ơn: “Cảm ơn.” Bưng chén nước uống một ngụm lớn.
Chu Hàn nhìn cô, mặt không chút
thay đổi nói: “chín giờ sáng ngày mai, bệnh viện thứ năm thành phố khoa dạ dày,
tôi đã liên lạc cùng với bác sĩ Đường rồi, cô chỉ cần đến đó đăng ký là được.”
(VL: ngắn ngọn đúng phong cách của anh!)
Lâm Lệ sửng sốt một lúc lâu, ý
thức được ý nghĩa trong lời anh nói, liền liếc nhìn anh nói: “Tôi không đi,
không cần.”
“Tôi đã liên lạc xong xuôi
rồi.” Chu Hàn nói, giọng nói cùng biểu tình cũng chưa từng thay
đổi.
“Tôi nói không cần.” Lâm Lệ
nhíu mày, giọng nói kiên quyết pha lẫn chút tức giận, trực tiếp đặt cái chén
trong tay xuống tủ đầu giường, nằm xuống kéo cái chăn đắp lên người của
mình.
“Cho tôi lý do.” Chu Hàn lên
giọng nhìn cô, ánh mắt kia quá mức sắc bén, khiến người ta nhìn có cảm giác sợ
hãi không hiểu vì sao.
Lâm Lệ trừng to mắt nhìn anh
nói: “Chu tiên sinh, nếu như không có gì trục trặc, chúng ta chỉ là quan hệ hợp
tác, trước đây lúc chúng ta nhận giấy đăng ký kết hôn chính là hợp đồng hợp tác
đi, anh không có quyền can thiệp vào tự do của tôi, tôi nói không muốn đi chính
là không muốn đi, không có lý do gì, cũng không cần lý do! Tôi muốn đi ngủ.” Nói
xong, trực tiếp xoay người đưa lưng về phía anh.
Chu Hàn bình tĩnh nhìn người
phụ nữ xoay lưng về phía mình, mày nhíu lại so sánh với mới vừa rồi muốn chặt
hơn một chút, mở miệng, nói: “sức khỏe của cô như thế nào tôi không xen vào,
không đi cũng được, nhưng mà phiền cô sau này đừng có ngã trong phòng vệ sinh
như vậy cần tôi phải ôm cô đi ra ngoài, cũng đừng làm cho người ta cảm thấy là
tôi ngược đãi cô không cho cô ăn.”
“Vừa rồi tôi không hề gọi anh
ôm tôi đi ra ngoài.” Đưa lưng về phía anh, Lâm Lệ nhỏ giọng nói thầm: “Không cần
không cho cơm ăn, anh cứ đeo cái bản mặt nghiêm túc cả ngày như thế, căn bản là
ngược đãi tinh thần.”
Chu Hàn không đếm xỉa đến lời
nói thầm của cô, không mang theo một chút tình cảm nói: “Nếu như cô định lấy sai
lầm của người khác tới trừng phạt chính mình, như vậy cô không khỏi cũng quá mức
ngu xuẩn.”
Nghe vậy, cả người Lâm Lệ chấn
động mạnh một cái, dưới chăn tay nắm chặt lấy ga giường, răng cắn môi thật
chặt.
Chu Hàn đứng nhìn cô một lúc
lâu, cũng không tiếp tục mở miệng nói thêm cái gì, xoay người chuẩn bị rời đi,
lúc tay cầm đến tay nắm cửa, phía sau truyền đến thanh âm yếu ớt của Lâm Lệ,
giọng nói khẽ khàng khiến người ta cảm thấy đau lòng.
“Tôi không
hề.”
Động tác trên tay dừng lại, Chu
Hàn quay đầu, nhìn người đang uốn trong chăn gần như cuộn thành một khối, khóe
miệng vung lên vẻ cười lạnh nói: “cô không hề sao? Chẳng lẽ không phải vì hồi đó
không giữ được đứa bé mà cô đang sám hối sao? Bởi vì cảm thấy là trách nhiệm của
mình, cho nên bắt đầu trừng phạt mình, thậm chí trong tiềm thức cảm giác mình
sống chính là một sai lầm tội lỗi, cho nên cô bắt đầu hà khắc đối với chính
mình, hà khắc đối với dạ dày của mình, thật ra thì cô căn bản không phải là
không thể ăn, mà là cô không muốn, cô cảm thấy bản thân mình khỏe mạnh vui vẻ
sống qua ngày là một tội lỗi, chỉ có dày vò mình, dằn vặt mình như bây giờ, cô
mới cảm thấy trong lòng thoải mái một chút, bởi vì cô căn bản là đang muốn chuộc
tội.”
Lời của Chu Hàn đi vào giống
như kiếm đâm vào trái tim của Lâm Lệ, cái loại đau này không khác gì nỗi đau
lăng trì, đau làm cho người ta có chút không thở nổi, dưới chăn Lâm Lệ ôm chặt
mình, miệng chỉ không ngừng lẩm bẩm nói: “tôi không có, tôi không
có…”
Có đôi khi có người phát hiện
bí mật trong lòng mình, một câu nói toạc ra, cái loại đau đớn khi chuyện thực bị
vạch trần này luốn khiến người ta không thể tiếp nhận được, cho dù biết tất cả
những gì người khác nói đều là sự thật, cũng liều chết muốn phủ nhận, cứ như là
không thừa nhận thì sẽ an toàn, sẽ không đau nữa, nhưng mà vết thương