
người nhìn quần áo
trên mặt đấy, nhớ lại tối hôm qua Tô Dịch Thừa đưa anh trở về, lúc vào nhà trong
dạ dày khó chịu cho nên trực tiếp chạy vào phòng vệ sinh, sau đó trí nhớ của anh
vì rượu mà có chút mơ hồ, nhưng vẫn ấn tượng với chuyện hôm qua anh cùng Lâm Lệ
hoan ái.
Không suy nghĩ nhiều gì nữa,
trực tiếp nhặt quần áo trên mặt đất ném vào phòng tắm, sao đó lại từ phòng quần
áo cầm lấy y phục sạch sẽ đi vào nhà tắm lần nữa.
Lúc sau từ phòng tắm đi ra Chu
Hàn đã rửa mặt trang phục chỉnh chu, ra khỏi phòng cũng không thấy Lâm Lệ ở
phòng khách, không cần đoán, có lẽ bởi vì cô đã từng bị mất con, nên cô đối với
Tiểu Bân quan tâm yêu thương vô cùng như đối với con ruột mình sinh
ra.
Nhẹ nhàng đi tới phòng con
trai, cửa phòng đóng, Chu Hàn nghe thấy trong phòng con có tiếng khóc rất nhỏ,
cũng nghe thấy tiếng Lâm Lệ ôn nhu kiên nhẫn an ủi.
Hắn nghe thấy trong phòng, Lâm
Lệ ôm thằng bé nhẹ nhàng nói: “Tiểu Bân, dì làm bữa sáng cho con ăn được
không?”
Thằng bé cũng không nói lời
nào, nhìn qua khe cửa mở Chu Hàn có thể thấy thằng bé đưa tay ôm chặt eo Lâm Lệ,
đầu còn vùi vào ngực mũi vẫn còn đỏ đỏ.
Lo lắng thằng bé còn nhỏ không
được đói bụng, Lâm Lệ vỗ về đầu nó, nhỏ giọng nhẹ nhàng tiếp tục nói: “Tiểu Bân
phải ăn cái gì đó mới có sức lực.”
Thằng bé vẫn không buông tay,
lần này lắc đầu mở miệng nói nhỏ: “Không, không đừng bỏ con lại một mình.” Vừa
nói chuyện, giọng nói mang theo tiếng khóc nữa nở, khiến người ta nghe thấy thật
đau lòng.
Lâm Lệ cúi đầu khẽ hôn lên đầu
của bé, biết lần này đã xúc phạm tới bé, trong lòng lại càng đau lòng, nhưng vẫn
quan tâm thân thể của bé, hôm qua đã một ngày không ăn gì rồi, hơn nữa còn khóc
lâu như vậy, nếu không cho bé ăn ít đồ, cô lo lắng thân thể của bé sẽ không chịu
được, dù sao cũng là trẻ con, không thể so sánh với người lớn
được.
“Tiểu Bân, dì không đi, không
có rời xa Tiểu Bân, dì chẳng qua là đi phòng bếp, nấu chút cháo cho Tiểu Bân ăn
được không?” Lâm Lệ dụ dỗ.
Thằng bé thật sự sợ, vẫn lắc
đầu, chỉ nhỏ giọng lẩm bẩm nói, “Con không đói bụng.”
Làm sao có thể không đói bụng,
Lâm Lệ buông bé ra, đưa tay nhẹ nhàng lau nước mắt trên khuôn mặt nhỏ nhắn, mỉm
cười thản nhiên nói có chút khoa trương : “Tiểu Bân không đói bụng là dì đói
bụng, ngày hôm qua bởi vì Tiểu Bân không ăn cái gì nên dì cũng không ăn, hiện
tại thì bụng rất là đói.” Nói xong còn đưa tay để lên bụng, cố gắng làm cho biểu
hiện của mình giống thật một chút.
Đôi mắt to đen láy mang theo
của thằng bé nhìn cô, một lúc lâu, dường như đã quyết tâm điều gì đó, lúc này
mới gật đầu, nhẹ giọng nói: “Vậy dì phải nhanh trở lại một
chút.”
Lâm Lệ sờ sờ đầu bé, nghĩ thầm
có lẽ nên tìm chút chuyện gì để nói phân tán sự chú ý của bé, cho nên mở miệng
nói: “Tiểu Bân có muốn cùng dì đi ra ngoài, đi ra phòng khách xem TV, dì giúp
con bật phim hoạt hình con thích nhất có được hay không?”
Bé suy nghĩ một chút, cuối cùng
lắc đầu, “Không cần, ba nhìn thấy con sẽ không vui.”
Lâm Lệ nhìn nó, trong lòng
không khỏi thở dài, hơn nửa tháng này thật vất vả mới bồi dưỡng được lòng can
đảm của nó cùng tình cảm với Chu Hàn trải qua chuyện hôm qua lại một lần nữa
quay về lúc đầu.
Đau lòng hôn lên đầu của bé,
không miễn cưỡng nó nữa, chỉ nói: “Dì rất nhanh trở lại”
Bé gật đầu, ánh mắt không hề
chớp mắt nhìn cô.
Lâm Lệ sờ sờ đầu nó, lúc này
mới ra khỏi phòng.
Ra khỏi phòng Tiểu Bân giờ Lâm
Lệ mới phát hiện Chu Hàn dựa lưng vào vách tường đứng một bên, giờ phút này chỉ
thấy mặt anh căng thẳng, hai bên tay cũng nắm thật chặt thành nắm
đấm.
Lâm Lệ đột nhiên nhớ tới hôm
qua lúc nửa đêm đang ngủ anh gọi tên ai đó, tâm không khỏi vô cùng đau đớn, khẽ
cắn môi rời tầm mắt. Tối hôm qua cô tắm rửa xong liền trực tiếp tới phòng Tiểu
Bân, cô không còn cách nào tiếp tục nằm bên cạnh anh nữa, từ thời điểm cô cắt
mái tóc của mình, đã tự nói với chính mình, cô tuyệt đối không làm thế thân của
người khác.
Có lẽ ban đầu cô bởi vì yêu mà
ủy khuất mất mười năm ở bên cạnh người đã có bóng hình khác ở trong lòng, nhưng
cô không bao giờ có thể u mê như vậy nữa, bởi vì cô không còn mười năm khác có
thể hoang phí, đồng thời cô cũng hiểu một việc, đó chính là tình yêu khắc cốt
ghi tâm dù bạn có tốn bao nhiêu thời gian cùng sức lực cũng không thể thay thế,
Trình Tường là vậy, Chu Hàn cũng thế.
Cô sẽ không còn ngu ngốc tin
tưởng thời gian có thể thay đổi tất cả, tình yêu là hành động hấp tấp, hiện tại
cô không còn trẻ nữa, không hề còn muốn vì ai, chỉ có cuộc sống của mình, vì
mình cũng là vì người nhà.
Thật ra thì cô cũng nên cảm
thấy may mắn, may mắn nên lần này cũng không lún quá sâu, may mắn mình cũng
không có cùng An Nhiên cùng cha mẹ nói thêm điều gì mặc dù không muốn bọ họ quá
vui mừng hay quá hi vọng, nhưng ít ra không để cho bọn họ buồn cùng thất
vọng.
Liếc mắt, cố gắng quên đi đau
đớn trong lòng, Lâm Lệ đi qua anh tiến thẳng đến phòng bếp.
Chu Hàn theo cô đi ra ngoài,
khi đến phòng khách mới trầm giọng nói: “Anh đến công ty.”
Lâm Lệ không xoay người lại
cũng không có t