
g lập tức rời khỏi cơ thể cô, gục ở
lồng ngực của cô một lúc lâu điều chỉnh tốt hơi thở của mình, lúc này xoay người
xuống dưới, đồng thời bàn tay to mò qua ôm cô vào trong lòng mình, bàn tay vỗ về
sau lưng cô từng cái từng cái một, hôn lên đỉnh đầu và trán cô, dịu dàng vuốt
ve.
Lâm Lệ mệt đến mí mắt bắt đầu đánh nhau, đầu rụt vào
lồng ngực anh, tìm vị trí thoải mái.
Mơ hồ, Lâm Lệ có chút không rõ ràng thì thầm câu: “Hôm
nay cám ơn anh…”
Chu Hàn nghe chưa rõ, thấp giọng khẽ hỏi: “Cái
gì?”
Hồi lâu cũng không thấy cô trả lời, lại cúi đầu nhìn,
chỉ thấy người kia đã ngủ trong lòng mình, hơi nhé môi.
Chu Hàn mỉm cười, khóe miệng nở nụ cười nhẹ, cúi đầu nhẹ
hôn môi của cô, lúc này mới ôm cô đứng dậy đi vào phòng tắm.
Hôm sau khi Lâm Lệ tỉnh lại Chu Hàn đã không có ở đây,
trên người mình mặc áo ngủ, tối hôm qua lúc tắm thật ra thì cô có tỉnh lại, chỉ
là thật sự quá mệt mỏi vừa mơ mơ màng màng liền ngủ thiếp đi.
Mở to đôi mắt lại lẳng lặng nằm ở trên giường một lúc
lâu, mới Lâm Lệ mới xoay người đứng dậy, tắm rửa thay quần áo đi ra ngoài, có
chút bất ngờ hôm nay Chu Hàn lại không có ra cửa, giờ phút này đang mặc quần áo
ở nhà ngồi ở trong phòng ăn vừa xem báo chí vừa ăn sáng.
Mà ngồi đối diện anh là anh bạn nhỏ Chu Gia Bân hôm nay
là chủ nhật không phải đi học, hiện tại đang ăn sandwich với sữa tươi nóng, nhìn
ra được tâm trạng tốt, nơi lông mày và khóe mắt đầy ý cười.
Thấy cô đang đi về hướng phòng ăn, Chu Hàn để tờ báo
trong tay xuống, bưng ly sữa tươi lên miệng uống, chỉ thản nhiên nói: “Bữa ăn
sáng đã làm xong, em tự mình hâm nóng lại.”
Lâm Lệ gật đầu, thuận miệng hỏi: “Hôm nay không đi công
ty sao?”
Chu Hàn gật đầu, một lần nữa cầm lấy tờ báo, lật qua một
trang, “mang về giấy tờ và tài liệu.”
Lâm Lệ hiểu rõ gật đầu, liếc thấy ý cười nơi khóe miệng
đứa nhỏ ngồi bên càng rõ rệt.
Sau khi ăn xong bữa sáng Chu Hàn liền đi vào thư phòng,
Lâm Lệ cùng với đứa nhỏ cùng nhau làm bài tập giáo viên nhà trẻ giao cho, đứa
nhỏ này rất thông minh, gần như tất cả các câu hỏi đều không làm khó được nó,
hoàn toàn không cần Lâm Lệ chỉ dẫn có thể tự mình hoàn thành tốt tất
cả.
Trong lúc cùng đứa bé làm bài tập, thì An Nhiên gọi điện
thoại tới, nói hôm nay cô ấy sẽ khởi hành đi Mỹ với mẹ Cố, đi lần này hẳn là một
tháng.
Lâm Lệ vốn là muốn đi tiễn cô, nhưng An Nhiên lại từ
chối, đến phút cuối cùng nhờ Lâm Lệ cảm ơn Chu Hàn đã giúp đỡ thay cô ấy, lúc
này Lâm Lệ mới biết thì ra lần này mẹ Cố đi Mỹ là do Chu Hàn liên lạc sắp xếp
chỗ ở.
Tắt điện thoại, nhìn đến khuôn mặt nghiêm túc khi làm
bài của đứa nhỏ, Lâm Lệ xoay người lại nhìn về phía thư phòng.
Đưa tay sờ sờ đầu đứa nhỏ, Lâm Lệ nhẹ giọng hỏi: “Mệt
không, có muốn nghỉ ngơi hay không?”
Đứa nhỏ lắc đầu, tiếp tục cẩn thận tính bài toán, mày
nhỏ khẽ nhíu lại, biểu hiện nghiêm túc kia thực sự rất giống với Chu
Hàn.
”Vậy khát nước không, dì đi lấy nước trái cây cho con
uống có được hay không?”
Nghe vậy, đứa nhỏ ngẩng đầu, nhìn Lâm Lệ đột nhiên mở
miệng hỏi: “Con có thể uống cà phê không?”
Lâm Lệ nghi ngờ, hỏi: “Tại sao muốn uống cà phê
?”
“Ba…” đứa nhỏ nói rồi lại thôi, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng
hơi đỏ lên.
Lâm Lệ tò mò, “ba làm sao?”
Cắn cắn môi, quyết định nói ra điều quan trọng, nhìn cô
nói: “ba, người thích uống cà phê, cho nên, cho nên nếu con cũng uống cà phê, dì
có thể pha thêm một ly cho ba con uống.”
Lâm Lệ sửng sốt nhìn nó một lúc lâu, đưa tay sờ sờ đầu
của nó, trong lòng rất cảm động, không thể nói ra cái cảm giác này, đầu mũi có
chút chua xót.
Nhìn nó nhẹ nhàng nói: “Trẻ nhỏ không được uống cà phê
.”
Nghe vậy, ánh mắt thằng bé có chút ảm đạm, nhưng mà đột
nhiên lại nghĩ đến cái gì, ngẩng đầu nhìn Lâm Lệ nói: “Vậy, con không uống, dì
pha cho ba một ly cà phê.”
Nghe thế, Lâm Lệ cười khẽ một tiếng, xoa đầu của đứa nhỏ
nói: “Tiểu Bân không cần hi sinh nước trái cây của mình cho ba, dì sẽ pha cho cả
hai người.”
Ánh mắt thằng bé kia sáng lên, gật đầu: “Cảm ơn
dì.”
Nhìn bộ dạng của đứa nhỏ, Lâm Lệ có chút đau lòng hôn
lên gương mặt của nó, đứng dậy đi về phía nhà bếp.
Lấy nước trái cây cho đứa nhỏ, sau đó pha cho Chu Hàn ly
cà phê, lúc đưa nước trái cây cho đứa nhỏ, đột nhiên Lâm Lệ nảy ra một tính toán
ranh mãnh, để khay lên trên bàn, khẽ cười với bạn nhỏ Tiểu Bân, nói: “Tiểu Bân,
hay là con đưa ly cà phê này vào cho ba đi?”
Đứa nhỏ ngạc nhiên, nhìn ly cà phê kia, một lúc lâu lắc
đầu, nhỏ giọng nói: “Ba, người không thích con.”
“Làm sao không!” Lâm Lệ phản bác đứa nhỏ, nói: “Con xem
hôm qua ba đưa Tiểu Bân đi viện hải dương học rồi, hôm nay cũng bởi vì Tiểu Bân
cho nên mới ở nhà không đi công ty, thế nên những điều này chứng tỏ ba thích
tiểu Bân, đâu có không thích tiểu Bân chứ .”
Đứa nhỏ nhìn cô, ánh mắt đen nhánh kia nhìn chằm chằm
Lâm Lệ nói: “Có thật không?”
Lâm Lệ khích lệ đứa nhỏ, khẳng định gật đầu, “Dĩ
nhiên!”
Đứa nhỏ nhìn cô một lúc lâu, quay đầu nhìn ly cà phê đặt
trong khay để trên bàn, trong lòng vẫn không chắc chắn, cúi đầu, tay trái quấn
quanh tay phải của mình, chỉ nghe th