
Chu Hàn, nói:
“Anh, anh nói, muốn dẫn đứa nhỏ đi viện hải dương học? ” Nghe anh nói như vậy,
Lâm Lệ trừ bỏ khiếp sợ còn có chút khó tin.
Vẻ mặt Chu Hàn hơi mất tự nhiên, chỉ nhỏ giọng nói:”
Không phải em bảo vậy sao…”
Lâm Lệ như nghĩ thông suốt điều gì, tiến nhanh đến bên
cạnh anh, hỏi: “Cho nên ánh mới đẩy cái dự án kia lại, vì muốn dẫn đứa nhỏ đi
viện hải dương học?”
Chu Hàn nghe cô hỏi, có chút không được tự nhiên, khó
chịu ngoảnh mặt đi, chỉ lạnh giọng nói một câu: “Hay là em không muốn anh đi,
vậy cứ nói, anh sẽ không đi.”
“Ai nói thế! ” Lâm Lệ vội vàng phủ nhận, cho thấy thái
độ của mình: “Anh đi đương nhiên là tốt, Tiểu Bân biết chắc sẽ vui đến phát điên
đi.” Thậm chí ngay hiện tại cô đã có thể tưởng tượng vẻ mặt của nó khi cho nó
biết thứ bảy này Chu Hàn sẽ dẫn nó đi viện hải dương học, có lẽ sẽ không kích
động nhảy cẫng lên như những đứa nhỏ khác, nhưng nhất định cặp mắt to của nó sẽ
lóe lên ánh sáng rực rỡ, trên mặt nhất định sẽ nở nụ cười.
Lo lắng anh còn có thể đổi ý, Lâm Lệ tiên hạ thủ vi
cường*, nói: “Em sẽ lập tức lên mạng đặt vé, đặt ba vé vào thứ bảy, đến lúc đó
anh nhớ phải giữ lời.” Nói xong cũng không chờ anh trả lời, vội càng chạy thẳng
ra ngoài, chỉ sợ anh sẽ lật lọng không đi nữa. (*ra tay trước thì chiếm được lợi
thế)
Chu Hàn nhìn cô vui vẻ chạy ra ngoài, có chút bất đắc dĩ
cười, lắc lắc đầu.
Nhìn tài liệu trên bàn, Chu Hàn nghĩ thầm, có lẽ đúng
như lời cô nói, mặc kệ chuyện xảy ra anh với Lăng Nhiễm có nhiều như thế nào,
đứa nhỏ từ đầu đến cuối đều vô tội.
Nếu anh vẫn cứ luôn để ý đến thân phận của đứa nhỏ, vậy
cũng có nghĩa rằng anh mãi mãi không thể từ bỏ Lăng Nhiễm, anh phải quên Lăng
Nhiễm, cho nên anh cũng muốn thử không để ý đến xuất thân của Tiểu
Bân.
Kỳ thật hồi trước khi anh biết đứa nhỏ không phải là của
anh, phản ứng đầu tiên của anh chính là tìm Lăng Nhiễm để hỏi rõ, khi ấy, anh và
Lăng Nhiễm đã ly hôn, cũng đã rất lâu không có liên lạc với nhau, tòa án quy
định đứa nhỏ một tuần gặp mẹ một lần, nhưng vì tránh mặt cô ta, cơ hồ đứa nhỏ
đều được người giúp việc đưa đi, anh và cô ta cũng hầu như không gặp nhau kể từ
sau khi ly hôn.
Anh gọi điện thoại cho cô ta, lại phát hiện ra số điện
thoại lúc trước của cô ta đã không được dùng nữa, tìm đến chỗ cô ta, mới biết cô
ta sớm đã rời khỏi nơi kia, cuối cùng anh cũng tra ra cô ta đang ở trong một
ngôi nhà tư nhân. Khi anh tìm được cô ta là lúc cô ta đang ngồi trên ghế salon
với một lão già người nước ngoài, hai người kề sát, tán tỉnh nhau, một tay của
lão già kia thậm chí còn đang mò trong váy cô ta, hai người xem như không có ai
mà khẽ hôn, trêu đùa. Đến cuối cùng anh vẫn không hỏi rõ Lăng Nhiễm, bởi vì anh
thật sự không thể đợi cô ta tán tỉnh xong rồi lại bàn chuyện này với
anh.
Sau này anh mới biết được hóa ra mỗi khi đứa nhỏ qua vào
cuối tuần, cô ta đều trực tiếp vứt bỏ đứa nhỏ ở khách sạn, còn mình lại sang
phòng cách vách, hẹn hò cùng kẻ khác, đến giờ là gọi người giúp việc đến đó đón
đứa nhỏ đi, cho nên cho dù sau đó anh nói với người giúp việc không cần dẫn đứa
nhỏ sang đó nữa, cô ta cũng chưa từng gọi điện chất vấn anh một
lần.
Anh không chính thức tìm cô nói chuyện về đứa nhỏ nữa,
bởi anh nghĩ, có lẽ ngay cả chính cô ta cũng không biết Tiểu Bân vốn không phải
là đứa nhỏ của anh.
Bưng ly cà phê uống một ngụm, âm thầm tự nói với mình
không cần nghĩ nhiều nữa, một lần nữa cầm lấy tài liệu tiếp tục
nhìn.
Thứ bảy, thời tiết hôm nay cũng không tính quá tốt, trời
âm u, có chút rầu rĩ, nhưng chẳng hề ảnh hưởng đến tâm tình sung sướng của anh
bạn nhỏ Chu Gia Bân, từ sáng sớm hôm nay trên mặt đã mang theo nụ cười, tâm tình
rất tốt. Giờ phút này đang nhìn cảnh vật trôi nhanh ngoài cửa xe, thậm chí còn
lí nhí hát vài câu.
Lâm Lệ ngồi ở ghế sau cùng nó, nhìn thấy nó vui vẻ như
vậy, bên miệng cũng thản nhiên lộ ra ý cười, đưa tay xoa xoa đầu của
nó.
Khi cô quay đầu nhìn về phía trước, đúng lúc bắt gặp ánh
mắt của Chu Hàn trong kính chiếu hậu, thản nhiên cười cười với anh, cũng không
nói thêm gì nữa.
Đầu mùa đông ban đêm không khí đều mang theo rét lạnh.
Ngoài cửa sổ vắng lạnh có chút cô đơn, mà trái
lại cửa sổ bên trong lại kiều diễm có chút mập mờ, nhiệt độ cả căn phòng nóng
đến cháy người.
“Ư, đừng…” Lâm Lệ than nhẹ khẽ ngâm , cả người có chút
không chịu nổi thân thể người đàn ông ở trên mạnh mẽ ra vào, tay ôm thật chặt
lưng của anh, móng tay đâm vào da thịt của người đàn ông, cắn chặt môi sợ chính
mình sẽ lỡ miệng mà kêu lên.
Chu Hàn ra sức động thân về phía trước, thấy bộ dạng
thẹn thùng của cô, cúi người ngậm nhẹ lỗ tai thanh tú của cô, bởi vì bị nhiễm
tình dục mà thanh âm có chút ám ách, nói: “kêu lên.”
Cả người Lâm Lệ run rẩy không thôi, tay càng nắm chặt
hơn chút nữa, thậm chí có phần không nhịn được trực tiếp há miệng cắn lên vai
anh.
Chu Hàn đau kêu lên một tiếng, tay ôm chặt eo thon của
cô, sau đó đột nhiên tăng tốc độ, chạy nước rút mười mấy lần, cuối cùng cùng cô
lên đỉnh.
Lâm Lệ thở gấp, cả người run sợ không
dứt.
Chu Hàn cũng khôn