
hiệt độ trên mặt cũng bởi vì lời của Chu Hàn mà nóng
hơn chút ít, bàn tay chống đỡ trước ngực phòng ngừa anh ép xuống nắm thật chặt,
khẽ cắn răng không chịu thua nói: “Yêu, haha, anh còn sao? Người chỉ cần nhìn
thấy một chút tin tức liên quan đến vợ trước là có thể bị rối loạn lý trí và
hành động, đến nhìn con trai ruột thịt của mình cũng chán ghét không muốn, người
như thế, còn có cái gọi là tình yêu này nọ sao?”
“Em không biết gì cả” Chu Hàn
gầm nhẹ ở bên tai, kiềm nén trong giọng nói kia, chính là nỗi đau đớn không thể
nói bằng lời.
“Tôi đương nhiên biết, tuy tôi
không biết anh và vợ trước của anh ly hôn vì lý do gì, nhưng tôi biết bởi vì
Lăng Nhiễm mà anh trút tất cả oán hận và chán ghét lên người Tiểu Bân, đó căn
bản là bởi vì anh yêu càng nhiều thì hận càng sâu, anh căn bản không quên được
đoạn tình cảm trước kia, căn bản không dứt bỏ được cuộc hôn nhân lúc trước!” Lâm
Lệ đâm thẳng vào nỗi đau của anh, đâm rất tàn nhẫn, rất mạnh!
“Đủ rồi!” Chu Hàn gầm nhẹ,
giọng nói đè nén cảm xúc, hai tay chống lên rồi rời xuống khỏi người
cô.
“Làm sao, lại muốn trốn tránh
phải không? Anh là người chết nhát, căn bản không có dũng khí đi đối mặt, anh
luôn tìm một chỗ để tránh xa đau đớn đó, nhưng mà cho dù tránh được thì thế nào,
vết thương kia vẫn ở đó như cũ, anh cho rằng anh làm bộ như không nhìn không
thấy là không có vết thương kia ư, nhưng chờ đến lúc đụng trúng nó, thì nó
sẽ thức dậy, những thương tổn trải qua trước kia cũng hiện rõ mồn một trước mắt,
đến lúc đó đau đớn lại càng thêm mới mẻ!” Vừa nói, cảm xúc cả người Lâm lệ có
chút kích động hẳn lên.
“Anh—-“ Lâm Lệ còn muốn nói gì
đó, nhưng vừa mới mở miệng, thì miệng đã bị người ta hung hăng chặn lại, một chữ
cũng không nói được.
Trong bóng tối Chu Hàn chuẩn
xác hôn lên môi Lâm Lệ, trực tiếp há miệng ngăn lại miệng cô, ngăn cản từng câu
từng chữ từ trong miệng cô làm anh chán ghét.
“Ưm ưm… Buông ra…. buông
….ra….” Lâm Lệ giãy dụa, đưa tay đẩy anh.
Chu Hàn đưa tay kéo hai cánh
tay đang chống ở ngực vùng vẫy giãy dụa ra, trực tiếp giơ lên áp lên trên đỉnh
đầu cô, Lâm Lệ kinh hãi hô lên, nháy mắt mở miệng làm cho Chu Hàn có cơ hội
thuận thế đem cái lưỡi linh hoạt xâm nhập vào miệng cô, sau đó công thành đoạt
đất, không một chút dịu dàng thương tiếc.
Lâm Lệ giãy dụa, tay không cử
động được liền dùng chân đạp Chu Hàn, lại bị cặp đùi tráng kiện mạnh mẽ kia trực
tiếp chặn lại hoàn toàn không thể động đậy.
Nụ hôn của Chu Hàn mang theo sự
trừng phạt, có chút nóng nảy, không hề dịu dàng, lúc này anh như sư tử nổi giận,
bị người ta dẫm lên đuôi, vô cùng cuồng bạo công kích.
Hồi lâu, khi Chu Hàn chịu buông
Lâm Lệ ra thì cô đã có chút thở không được rồi, cả người nằm đó ngực phập phồng
mãnh liệt, toàn thân không còn một chút sức lực nào.
“Em cho rằng em tốt hơn lắm
sao!” Giọng nói trầm thấp của Chu Hàn vang lên ở bên tai, cơ hồ nghiến răng
nghiến lợi mà nói: “em còn không phải bị tình yêu ngây ngốc mười năm kia làm cho
bản thân thương tích đầy mình sao, em cho rằng em tốt hơn lắm à, vì người đàn
ông kia mà hành hạ mình đến mắc bệnh kén ăn, em cho rằng em giỏi hơn sao, khi
nhìn thấy người đàn ông kia trở lại thì uống rượu mua say, đừng tự nói như là
mình không có chuyện gì, chúng ta căn bản là kẻ tám lạng người nửa cân
thôi!”
Lâm Lệ còn chưa thuận khí, cả
người trừ thở gấp thì một chữ cũng không nói được. (B: Chiêu của a Hàn hay a
='>'> thế là thắng 1 hiệp rồi ='>'> *ghi chép học tập*)
Thấy cô như thế, Chu Hàn cũng
có chút không đành lòng, buông tay cô ra, sau đó ôm hông cô xoay người một cái,
trực tiếp đảo ngược vị trí hai người, làm Lâm Lệ gục trên người anh, rồi lấy tay
nhẹ nhàng vỗ về lưng cô, giúp cô thuận khí.
Lâm Lệ thật vất vả mới hòa hoãn
được, cũng không thèm quan tâm tư thế lúc này của hai người có bao nhiêu lúng
túng, hung hăng nổi giận nói: “Tôi hơn anh, tôi đã hạ quyết định quyết tâm muốn
từ bỏ, chẳng qua là vấn đề thời gian thôi!”
Chu Hàn nhìn cô, mượn ánh đèn
đường mờ mờ bên ngoài, anh chỉ có thể nhìn thấy hình dáng mơ hồ của cô, cũng
không thấy rõ được ánh mắt cô lúc này. Không tiếng động than nhẹ, một lúc lâu
mới chậm rãi mở miệng nói: “Chúng ta nhất định cứ phải lật tẩy vết sẹo của nhau
ra như thế sao?“ Trong giọng điệu trầm thấp còn pha lẫn bất đắc dĩ và vô
lực.
Nghe vậy, Lâm Lệ sửng sốt, nhìn
anh không nói nên lời, bọn họ có trải nghiệm tương tự nhau, thật ra thì đâm vào
đau đớn của đối phương còn không phải là vạch trần chính vết sẹo của mình sao,
đâu có ai dễ chịu hơn ai, hai người đều là người đã từng bị tổn
thương.
“Từ bỏ cần thời gian, em cần
tôi cũng cần, bởi vì muốn rút ngắn quá trình này, người ta nói muốn quên đi nỗi
đau do tình cảm mang đến thì cần phải bắt đầu một đoạn tình cảm mới, nếu như vậy
thật sự có thể giúp chúng ta cùng nhau quên đi nỗi đau, thì chúng ta hãy thử một
chút xem sao?” Chu Hàn chậm rãi nói.
Vừa rồi cha gọi anh vào, đây là
lần nói chuyện chân chính đầu tiên của hai cha con sau bảy năm, so với bảy năm
trước, lần này cha nói rất hàm ý, chẳng qua