
Lang, tỏ ra vô cùng tin cậy.
Lãnh Vô Song nhếch miệng cười lạnh lùng, khoanh tay nhìn về phía Ngũ Thập Lang.
Ngũ Thập Lang rốt cuộc là người như thế nào, có khả năng trừ ma diệt quỷ hay không, chàng là người biết rõ nhất, có điều, chàng không hề muốn lật tẩy cô.
Thậm chí, chàng càng không muốn biết nguyên nhân tại sao mình lại giấu diếm thay cô.
“Ta không phải là Tô cô nương…”. Ngũ Thập Lang giải thích lần thứ một ngàn lẻ một. “Ta họ Tiêu, tên là Ngũ Thập Lang”. Cô ngượng nghịu đưa mắt nhìn về phía đại phu nhân, thực sự cảm thấy không nhẫn tâm tiếp tục lừa dối. Bản thân cô cũng đã cố gắng giải thích rõ ràng ngay từ đầu, vậy mà họ cứ nhất quyết không tin.
Đại phu nhân ngây người một lúc, sau đó cười lớn, vỗ vỗ vào vai Ngũ Thập Lang, nói: “Thế thì có quan trọng gì chứ? Chỉ cần có thể trừ ma diệt quỷ thì họ Tiêu hay họ Tô đều được hết!”
Đến tận lúc này, bà vẫn lầm tưởng rằng đêm đó, Ngũ Thập Lang đã cứu mạng Vô Song.
Khóe miệng Ngũ Thập Lang khẽ co giật, muốn nói cho đại phu nhân biết chân tướng sự thật của đêm trước, nhưng khi cô vừa mới mở miệng thì đã bị Lãnh Vô Song lạnh lùng cướp lời: “Đúng vậy, bây giờ không phải là lúc thảo luận tên họ.”
Chỉ một câu nói đã khiến Ngũ Thập Lang nuốt hết mọi lời giải thích vào trong.
Cô ai oán liếc nhìn chàng rồi ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
Đại phu nhân vỗ tay mỉm cười, vui vẻ hân hoan bảo: “Họ là gì đâu có quan trọng, dù sao, đã gả vào nhà họ Lãnh thì sẽ thành Lãnh phu nhân thôi.”
Tất cả mọi người lập tức bật cười sung sướng như muốn thay lời chúc phúc.
Ngũ Thập Lang âm thầm liếc sang chỗ Lãnh Vô Song, thấy đôi mắt chàng đang rủ xuống, sắc mặt không chút thay đổi, có vẻ hoàn toàn chẳng hề quan tâm, trong lòng cô không khỏi trào lên cảm giác thất vọng.
Im lặng một hồi, Lãnh Vô Song đột nhiên lên tiếng, cắt đứt tràng cười của mọi người: “Không nói chuyện này nữa, chỉ còn một ngày nữa là lại đến ngày thứ ba tiếp theo rồi đấy!”. Nói xong, chàng dùng ngón tay cái miết lên bức huyết thư, nghiêng đầu nhìn chăm chú rồi nói: “Máu của người gì mà lại dính chút bột mài?”
Quả thực, nhìn nghiêng sẽ thấy bề mặt vết máu hơi phát sáng.
Sắc mặt đại phu nhân bỗng trắng bệch ra, đôi mắt đăm chiêu nhìn ra phía ngoài sảnh, một hồi lâu sau mới hỏi: “Vô Song, những vết máu đó thực sự có lẫn cả bột mài sao?”
Tuy đó là một câu nghi vấn, nhưng thái độ của đại phu nhân đã khiến mọi người hiểu rằng nhất định có điều gì đó cổ quái ở đây.
“Thực sự tồn tại con người như vậy sao?”. Ngũ Thập Lang tò mò cất tiếng hỏi, liền bị Lãnh Vô Song đánh mắt lườm sang.
Đại phu nhân sau khi nghe thấy câu hỏi của Ngũ Thập Lang, sắc mặt lại càng thêm nhợt nhạt.
“Đúng, có một người…”. Đôi mắt của đại phu nhân đột nhiên mơ màng, từ từ chìm sâu vào trong ký ức.
Cả đại sảnh mọi người đều im bặt, không ai lên tiếng hỏi thêm chút nào về nội tình ẩn chứa trong đó.
Sau khi lão trang chủ qua đời, đại phu nhân một vai gánh vác tất tần tật mọi việc của sơn trang. Những cực nhọc, khổ sở mà bà phải chịu đựng, không ai là không biết. Trong mắt của mọi người, đại phu nhân là người hoàn toàn có thể tin cậy tuyệt đối được. Vậy nên, tất cả đều tin chắc rằng, sau khi đã suy nghĩ cặn kẽ, kĩ càng, nhất định đại phu nhân sẽ đem tất cả mọi chuyện nói ra cho mọi người biết.
Đại phu nhân ngây người trong khoảng một tuần hương, sau đó từ từ đứng dậy một cách mệt mỏi, khẽ phẩy tay áo, chậm rãi nói: “Tất cả quay về phòng nghỉ ngơi đi! Cụ thể thế nào, ta sẽ nói rõ ràng cho mọi người nghe vào trước bữa cơm tối. Lúc này, ta cần có thời gian để ngẫm nghĩ lại mọi chuyện, dùng những lời nói dễ hiểu, ngắn gọn nhất để sắp xếp lại…”
Khuôn mặt đại phu nhân mệt mỏi, tiều tụy như thể việc hồi tưởng lại quá khứ đã lấy đi của bà quá nhiều sức lực.
Ngũ Thập Lang đang định chạy tới níu đại phu nhân ở lại thì phần áo ở eo của cô đã bị Lãnh Vô Song kéo lại.
Chàng khẽ trợn đôi mắt sáng ngời như sao Khuê, lạnh lùng bảo: “Ở lại!”
Không khí đang vô cùng căng thẳng nhưng vẫn chẳng thể ngăn mọi người đoán định bừa bãi. Sau đó, mọi người dần dần rút lui, nhường lại sảnh Tụ Hiền cho Ngũ Thập Lang và Lãnh Vô Song.
Lúc nãy còn huyên náo, xôn xao, lúc này, đại sảnh bỗng trở nên cực kì im lặng, tĩnh mịch.
Ngũ Thập Lang đứng đối diện với Lãnh Vô Song, hai người họ bốn mắt nhìn nhau một hồi lâu. Cuối cùng, Lãnh Vô Song lại là người lên tiếng trước: “Cô có thể rời khỏi chỗ này.”
Kì thực, chỗ này vốn dĩ chẳng có gì níu kéo cô cả. Để cô đi khỏi đây, cô mới có thể tránh được mọi kiếp nạn. Ngũ Thập Lang không biết chút võ công nào cả, tiễn cô ra đi là một quyết định vô cùng chính xác.
“Không!”
Ngũ Thập Lang bừng bừng tức giận, đập tay lên bàn, hét lớn: “Ta sống làm người nhà họ Lãnh, chết làm ma nhà họ Lãnh, tuyệt đối không bỏ mọi người ra đi vào lúc nguy hiểm trùng trùng thế này!”. Thái độ vô cùng kiên quyết, cứ như thể mình là liệt phụ trung trinh, kiên định nhất trên thế gian này vậy.
Lãnh công tử lập tức cảm thấy vô cùng đau đầu, mặt cau m