XtGem Forum catalog
Bảo vật giang hồ

Bảo vật giang hồ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324855

Bình chọn: 9.00/10/485 lượt.

ời cô, trông vô cùng thảm thương.

“Lãnh Vô Song, ngươi là tên khốn kiếp!”. Ngũ Thập Lang ôm tay trước ngực, nộ khí xông thẳng lên đại não, cô bật dậy khỏi giường rồi xông tới, nắm lấy tay áo của Lãnh Vô Song rồi ngoác miệng khóc lớn.

Từ bé tới giờ, cô chuyên trị lấy việc chọc ghẹo người khác làm thú vui, hiếm khi phải chịu thiệt thòi, uất ức. Nhưng từ khi gặp Lãnh Vô Song, hết lần này đến lần khác, cô bị mất mặt trước rất nhiều người, thế nên lúc này, vừa xấu hổ vừa tức giận, khí huyết đảo ngược, toàn thân nóng bừng, cô khóc lóc thảm thương hơn tất cả những lần ăn vạ trước đây.

Nghe thấy tiếng khóc, Lãnh Vô Song đưa tay kéo tấm vải che mắt mình xuống. Nhìn thấy Ngũ Thập Lang nức nở mãi không thôi, chàng bất giác ngẩn người ra.

Từ nhỏ, chàng cực kì ít tiếp xúc với con gái, những người phụ nữ mà chàng từng tiếp xúc chỉ có ba vị phu nhân cùng với mấy a hoàn trong phủ. Ba vị phu nhân ai cũng đoan trang, lễ độ, còn các a hoàn thì vừa kính trọng vừa nể sợ chàng, cho nên, chàng chưa từng thấy bất cứ người con gái nào ở bên cạnh mình nũng nịu, ăn vạ như Ngũ Thập Lang lúc này.

Nhìn Ngũ Thập Lang nước mắt lưng tròng, trong lòng chàng bỗng nhiên trào dâng cảm giác bất lực, không biết phải làm gì – một cảm giác trước nay chưa từng có.

Tuy rằng không biết phải làm sao, nhưng khi nhìn thấy đám người ngoài kia liên tục thò cổ vào phòng hóng hớt, trong lòng đột nhiên cảm thấy rất không vui. Chàng liền quay người sang che chắn tầm nhìn của mọi người, để họ không thấy được Ngũ Thập Lang.

Để cho mọi người chẳng thể thấy được Ngũ Thập Lang trong bộ dạng y phục không chỉnh tề.

Chàng cũng không hiểu tại sao mình lại làm như vậy, chỉ biết rằng nếu để mọi người nhìn thấy một Ngũ Thập Lang như vậy, trong lòng chàng sẽ rất khó chịu.

Rồi không biết từ lúc nào, đám người đứng hóng hớt ngoài cửa sổ cũng từ từ tản đi mất.

Lúc này, chỉ còn lại hai người trong phòng mà thôi.

Một người tiếp tục khóc lóc, ỉ ôi, một người khuôn mặt tựa tiếu phi tiếu.

Một hồi lâu sau, cuối cùng Lãnh Vô Song cũng cất tiếng, giọng nói bộc lộ thái độ cam chịu lẫn chán nản: “Ta sẽ sai người mang quần áo đến cho cô, màu đen giống hệt của ta.”

Đây đã là nhượng bộ lớn nhất của chàng rồi.

Quả nhiên, Ngũ Thập Lang lập tức ngừng khóc, bắt đầu mặc cả: “Được, tiện thể thêu luôn một con rồng trên đó nhé! Ta muốn xứng đôi với huynh…”

Thiếu gia Lãnh Vô Song lại bùng nổ lần nữa, đùng đùng mở toang cửa lớn rồi tức khí bỏ đi.

Để lại mỗi mình Ngũ Thập Lang với khuôn mặt vô tội, đáng thương. Cô ngồi sụp xuống, hai tay ôm má, vò đầu bứt tai suy nghĩ xem mình đã làm gì nên tội mà lại khiến chàng nổi giận thêm lần nữa…

Sự thực đã chứng minh, khả năng hồi phục của Ngũ Thập Lang là vô cùng lớn.

Chỉ sau một đêm ngắn ngủi cô đã hoàn toàn quên khuấy mất sự việc mất mặt tối qua.

Vừa sớm ngày ra, cô đã vô cùng hứng khởi, nhảy chân sáo ra sảnh Tụ Hiền, miệng cười không ngớt, khoác trên người bộ y phục màu đen, thanh kiếm Thư Thanh đeo bên hông không ngừng lắc lư, vô cùng hoạt bát, tràn đầy nhựa sống. Thấy vậy, đại phu nhân vui vẻ cười tít cả mắt, hân hoan nói: “Tô cô nương, ta càng nhìn lại càng thấy cô nương đáng yêu.”

Cái này gọi là mẹ chồng nhìn nàng dâu, càng ngắm càng thấy thích.

Lãnh Vô Song mặt không biểu cảm, hai mắt cụp xuống, nhìn chằm chằm vào bát cháo của mình, chậm rãi thưởng thức, coi như hai người ngồi bên cạnh hoàn toàn không tồn tại.

“Cô nương mặc đồ đen thực sự rất đẹp”. Đại phu nhân lại tiếp tục đưa lời tán thưởng.

Ngũ Thập Lang gật đầu lia lịa như gà mổ thóc, hớn hở nhấc tà áo lên cho đại phu nhân xem: “Phu nhân, bà xem, trên này còn thêu cả phượng hoàng nữa đấy!”

Đích thực là một con phượng hoàng, có điều, con phượng hoàng ấy lại là phiên bản thiếu nhi. Kì thực nhìn kĩ, trông nó giống coon gà rừng hơn, lông thì thưa thớt, cổ thì dài ngoằng. Đại phu nhân lập tức nhìn về phía Lãnh Vô Song với ánh mắt khó hiểu.

Đứa trẻ này đúng là rất biết cách sáng tạo!

Lãnh Vô Song bất giác rùng mình ớn lạnh, quay mặt qua nhìn đại phu nhân, nhanh chóng chuyển sang chủ đề khác: “Trong trang vẫn còn nguy hiểm trùng trùng, chưa hề an toàn tuyệt đối đâu.”

Không khí trong đại sảnh đột nhiên lặng hẳn xuống.

Chàng rút từ trong tay áo ra một bức huyết thư rồi đặt lên mặt bàn.

Vẫn cứ máu tươi đầm đìa trên mặt giấy, phía trên có viết: “Toàn trang bốn mươi ba khẩu, tất cả phải đền mạng”.

Toàn bộ sơn trang chỉ có bốn mươi hai người, sao lại ghi là “bốn mươi ba”?

Ngũ Thập Lang lập tức nhăn nhó mặt mày, nói: “Lẽ nào tính luôn cả phần ta?”

Lãnh Vô Song gật gật đầu, tốt bụng giải thích: “Đúng vậy, tính luôn!”

Bốn chữ ngắn ngủi ấy ngay lập tức đẩy Ngũ Thập Lang xuống mười tám tầng địa ngục trong tích tắc.

Bất giác nhớ lại cái đêm khủng khiếp, kinh hồn hôm trước, con quái thú khổng lồ, ánh trăng lạnh lẽo… cô không khỏi run người, lạnh buốt cả sống lưng.

“Tô cô nương, cô định làm thế nào? Con quỷ đáng sợ này là thần thánh phương nào vậy?”. Đại phu nhân lập tức nắm lấy tay Ngũ Thập