Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Bảo vật giang hồ

Bảo vật giang hồ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324832

Bình chọn: 8.00/10/483 lượt.

ên tất cả mọi cảm xúc đều dồn nén ở trong lòng.

Trong phòng bếp, đại phu nhân mắt đẫm lệ nhòa, tay cầm chặt thanh kiếm Thanh Phong, nghiến răng chặn những người hộ vệ còn lại khuôn mặt cũng đang đầm đìa nước mắt, không cho họ xông tới.

Các hộ vệ bị trúng độc nằm trên mặt đất, trên mặt họ đã hoàn toàn không còn nhìn rõ ngũ quan, lớp da bên ngoài bị gãi tới mức bật máu, số da bị cào ra từng lớp từng mảng vẫn lủng lẳng treo trên đó, trông vô cùng đáng sợ.

Một khi độc tính của Thánh Vực Thi Du đã phát tác thì người bị trúng độc sẽ đau ngứa không chịu nổi, không thể phân biệt được là đang đau hay là đang ngứa nữa. Cho dù đích thân mình dùng tay gãi thế nào thì cũng chẳng thể giảm được cảm giác đau đớn. Sự ngứa ngáy, đau đớn phát ra từ tận trong xương cốt này khiến cho người ta trước kia chết phải chịu sự giày vò khốn khổ, sống không bằng chết.

Chính nhờ viên đan nho nhỏ kia mà chất độc trên người Ngũ Thập Lang đã dồn vào cánh tay, thu gọn lại thành một vết giống như cái bớt màu đen, hình dạng vô cùng gớm ghiếc. Vết tích to như bàn tay lưu lại trên cánh tay của Ngũ Thập Lang, đối lập với làn da trắng trẻo, mềm mại của cô, nên càng trở nên kinh hồn, khủng khiếp

“Liệu ta có chết không?”. Nước mắt lưng tròng, trên đường quay về sảnh Tụ Hiền, Ngũ Thập Lang liên tục kéo tay áo của Lãnh Vô Song, không ngừng hỏi.

Không còn chút nhẫn nại nào, Lãnh Vô Song quay chuôi kiếm Hùng Thanh lại, gạt phăng bàn tay đang nắm khư khư tay áo của mình ra rồi lãnh đạm trả lời: “Tạm thời là không, tính mạng có thể đảm bảo trong một năm.”

Chỉ có một năm? Đôi mắt lập tức tối sầm lại, bỗng nhiên Ngũ Thập Lang chẳng còn bất cứ sức lực nào để nói chuyện nữa, ngay cả sức lực để bước đi cũng không có.

Không khí bỗng im lặng như tờ. Tiếng ồn ào lôi thôi đột nhiên biến mất.

Lãnh Vô Song bước ở phía trước một lúc lâu mà vẫn chưa thấy Ngũ Thập Lang lũn cũn bám theo sau, trong lòng cảm thấy vô cùng kì lạ. Chàng cố tỏ vẻ chẳng mấy để tâm, lặng lẽ quay đầu về phía sau, nhìn lướt qua một lượt, thấy cô đang đứng chôn chân một chỗ, mặt mày đẫm lệ, bất giác lại mềm lòng.

“Sẽ không có chuyện gì đâu…”

Hả? Ngũ Thập Lang ngẩng đầu lên, nhìn Lãnh Vô Song với vẻ mặt không mấy tự nhiên: “Cái gì cơ?”

Lãnh Vô Song chớp nhẹ đôi mắt sáng ngời như sao Khuê, đen láy như đá quý, lộ rõ vẻ kiên định: “Ta nói, ta sẽ không để cho cô gặp bất cứ chuyện gì cả.”

Sẽ không có chuyện gì hết, chắc chắn là thế! Sơn trang của mình khiến cô bị liên lụy, bản thân chàng đương nhiên phải chịu trách nhiệm rồi.

Lãnh Vô Song vừa cố tìm lời giải thích cho câu nói vừa xong của mình vừa đưa tay lên một cách không mấy tự nhiên, gượng gạo vuốt mái tóc của Ngũ Thập Lang như thể đang vuốt ve một con chó cảnh cỡ lớn, khẽ bảo: “Cô sẽ sống rất lâu, rất lâu, giống như là Vương Bát[1'> vậy.”

Ngũ Thập Lang thực sự không thích cái từ “Vương Bát” này cho lắm.

Giọng nói của chàng vô cùng lạnh lùng, rõ ràng là có ý muốn an ủi, nhưng khi nói ra lại đánh mất đi ý nghĩa vốn dĩ phải có của nó.

Thế nhưng, chỉ trong giây lát, Ngũ Thập Lang lại cảm thấy hoàn toàn yên tâm. Cô lập tức mỉm cười, tỏ vẻ tin tưởng cực độ, vui vẻ đến mức đôi mắt tít thành một đường cong. “Ta nói này, Vô Song, phải chăng huynh đã bắt đầu phải lòng ta rồi, cho nên mới đối xử với ta tốt như thế?”

Khuôn mặt nhanh chóng chuyển sang sắc đỏ như tôm luộc, thiếu gia Vô Song phẩy tay áo một cách giận dữ: “Im miệng!”

Sau đó, chàng tìm mọi cách để bình ổn lại tâm trạng đang căng như dây đàn của mình lúc này, cố tỏ ra bình tĩnh, ngẩng mặt ngắm trời, chẳng thèm đưa mắt nhìn Ngũ Thập Lang lấy một lần, cứ như thế đưa tay nho nhã đẩy nhẹ một chiêu, “bắn” Ngũ Thập Lang đang trúng kịch độc bay vèo về phía sau.

Rồi chẳng thèm quay đầu lại, chàng tăng tốc bước đi mất.

Trong tình cảnh bi thương, khủng khiếp này, nhìn thấy Ngũ Thập Lang người dính chặt vào tường, những người còn lại không nhịn được mà bật cười.

Đến sảnh Tụ Hiền, đại phu nhân đã bình tĩnh lại phần nào, chậm rãi kể lại câu chuyện của quá khứ…

Sự việc xảy ra cách đây hai mươi năm.

Lúc đó, lão trang chủ vẫn còn sống, sơn trang vẫn còn tiếp nhận những nhân sĩ trên giang hồ muốn được quy ẩn.

Ngày hôm ấy, trời lất phất mưa phùn. Tiết trời âm u, trong không khí thoang thoảng mùi ẩm mốc. Mùa mưa ở Giang Nam chính là như vậy, lúc nào cũng rả rích, dai dẳng suốt mấy ngày không dứt, khiến cho chỗ nào cũng ướt át, ẩm thấp.

Những lúc thời tiết thế này, chẳng ai có thể vui vẻ được cả.

Đương nhiên trong đó bao gồm cả Ngự Kiếm sơn trang.

Dùng xong bữa trưa, mọi người bèn ngồi thành vòng tròn, cùng nhau đếm tiền, đếm hết bạc vụn rồi đến bạc thỏi. May nhờ ba vị phu nhân quản lí mọi việc trong trang đâu vào đấy, đổi một phần bạc thỏi thành những miếng bạc vụn mà mọi người mới có việc mà giết thời gian. Ngân lượng từng thỏi từng miếng rơi trên mặt đất, kêu leng ca leng keng, khiến cho ai nấy đều hân hoan, hớn hở lên đôi phần, bắt đầu cảm thấy tiết trời mưa phùn