
hở dài. Thực lòng, cô chẳng thể nào nghĩ ra cách nào cả. Bản thân lại không biết lấy một chút võ công, cứ mơ mơ hồ hồ bị lôi tới đây, giải thích thế nào cũng không một ai tin. Nếu nói đến chuyện phòng bị thì bản thân cô mới chính là người sẽ gặp nguy hiếm nhất.
Thế nhưng, cô lại không nỡ lòng nào mà rút lui bỏ chạy, vì nói cho cùng, cô chính là tia hi vọng cuối cùng của họ. Nếu cô cứ như vậy mà lén lút bỏ đi thì chắc chắn mọi người sẽ suy sụp, sầu thảm chết mất.
Ngũ Thập Lang đã từng trải qua sự việc tương tự. Hồi đó, cô còn rất nhỏ, bị kẻ xấu bắt cóc tống tiền, bị bịt mắt và nhốt trong một chiếc rương suốt ba ngày ba đêm, không có bất cứ một khe hở nào để trốn thoát. Ở cùng cô còn có một đứa bé trai lớn hơn cô đôi chút.
Tuy cậu bé ấy không nói gì nhiều, nhưng lại khiến Ngũ Thập Lang cảm thấy an tâm một cách kỳ lạ, trong mấy ngày đen tối đó, cậu bé đã trở thành tia hi vọng cuối cùng của bản thân cô. Dù không được ăn uống gì trong mấy ngày trời, đám thổ phỉ kia cũng đã từng nghĩ đến chuyện giết con tin bịt đầu mối, nhưng Ngũ Thập Lang lúc ấy chưa lúc nào từ bỏ hi vọng.
Bởi vì bên cạnh cô có một người có thể để cô nương dựa dẫm.
Khi đó, Ngũ Thập Lang vô cùng hoang mang, cứ nắm chặt lấy vạt áo của cậu bé không chịu buông. Một đứa trẻ năm tuổi tính ỷ lại vốn dĩ rất cao, huống hồ lại còn ở trong tình cảnh khốn khổ đó nữa. Nhưng chỉ một lời hứa rất giản đơn đã giúp Ngũ Thập Lang bình tĩnh lại một cách thần kì. Cô mãi mãi nhớ rằng ngay cả khi đã giằng đứt được dây trói nhưng cậu bé ấy đã vì cô mà ở lại, không trốn đi trước.
Cô vẫn nhớ cả đêm hôm đó nữa…
Đêm hôm đó, sao trời sáng lấp lánh, ánh trăng chiếu xuyên qua kẽ rương, nhưng ánh mắt của cậu bé đó còn sáng hơn cả sao, cương nghị và chín chắn lạ thường, hoàn toàn không giống với một cậu bé ở tầm tuổi đó chút nào. Cậu ấy đã nhấn mạnh từng chữ hứa với Ngũ Thập Lang rằng: “Ta sẽ không bỏ muội lại một mình đâu. Nếu chỉ một người có thể thoát thân thì muội sẽ là người đầu tiên đi ra khỏi nơi này.”
Cậu bé đó vốn rất ít lời, trong suốt mấy ngày hôm đó, những lời cậu ấy nói ra chưa đến hai chục từ. Chỉ duy có câu nói trên là dài nhất, lại còn mang theo một cảm giác vô cùng an toàn, đáng tin cậy, khiến cho Ngũ Thập Lang lập tức cảm thấy an tâm hơn rất nhiều.
Thế nên bây giờ, nhìn thấy già trẻ lớn bé trong Ngự Kiếm sơn trang, người nào người nấy đều cực kì hoang mang, hoảng loạn, Ngũ Thập Lang thực sự đồng cảm với họ, thực lòng chẳng thể nhẫn tâm đến mức lén lút trốn đi một mình được.
“Tô cô nương, cô nương sẽ giúp đỡ chúng ta chứ?”
Không gian tĩnh lặng tới mức có thể nhận thấy chuỗi tràng hạt của nhị phu nhân đang chuyển động một cách bất an.
Ngũ Thập Lang khẽ mỉm cười rồi chậm rãi nói: “Ta chắc chắn sẽ không bỏ mặc mọi người đâu. Tuyệt đối là không!”
Hơn nữa vài ngày sau, Vô Song công tử cũng sẽ quay về, có một người võ công lợi hại như vậy ở bên cạnh, chắc chắn mọi người sẽ không còn mơ hồ, hoảng loạn. Còn mình, cô sẽ cố gắng ở lại cùng những con người đang vô cùng căng thẳng, sợ hãi này, đợi cho tới khi công tử trở về.
Lời hứa của Ngũ Thập Lang chẳng khác nào cơn gió xuân ấm áp thổi thẳng vào trái tim đang run lên vì hoảng sợ, thất kinh của mọi người. Toàn bộ mọi người trong sơn trang lúc này đều thở phào nhẹ nhõm như vừa trút được một gánh nặng, như thể đã tìm ra một ngọn núi vững chãi để dựa vào. Bầu không khí trong sơn trang lập tức trở nên thoải mái hơn trước rất nhiều. Chớp mắt đã tới buổi tối ngày hôm sau.
Ngũ Thập Lang đương nhiên là chẳng chuẩn bị kịp bất cứ cái gì cả, chỉ là nhét phía trước ngực một tấm sắt dày, dán lên cổ một miếng thép mỏng mà thôi.
Tiếp đó là đi theo mọi người xuống lánh nạn ở mật thất dưới đất, tất nhiên là thế rồi!
Cô đang định bước xuống thì bị đại phu nhân chặn lại, ánh mắt long lanh đẫm lệ, vẫy tay tạ từ: “Tô cô nương xin hãy an tâm, cô cứ an tâm mà lên đường, chúng ta nhất định sẽ không trở thành gánh nặng cho cô đâu.”
Ngũ Thập Lang lập tức nghẹn họng, suýt chút nữa thì không thở nổi.
Câu nói này thật kì dị quá đỗi. Phải chăng nó ngầm ý rằng: “Cô nương cứ yên chí là sắp lên thiên đàng nhé!”?
Cô chán nản, buồn rầu một mình quay lại phòng khách vắng lặng không một bóng người, trên bàn xếp bát to bát nhỏ đựng toàn máu của chó mực, ngay ở trước cửa vào cũng đặt một thùng máu lớn.
Lúc này, sắc trời tối sầm tối sì, cả sơn trang tĩnh lặng như bãi tha ma…
Không biết từ lúc nào, xung quanh mịt mù một làn sương mỏng, khiến cho tất cả mọi thứ đều trở nên nhạt nhòa, mơ hồ. Ngũ Thập Lang ảo não ngẩng đầu ngắm trăng, chẳng ngờ ngay cả mặt trăng cũng quẩn trong một làn khói dị thường. Ánh trăng hôm nay cũng trở nên lạnh lẽo kì lạ, giống như cả mặt trăng cũng bị đóng băng vậy.
Đôi lúc Ngũ Thập Lang cảm giác như có một ánh mắt đáng sợ, khát máu đang chằm chằm nhìn vào người mình.
Một ánh mắt hằm hè, hăm dọa cứ như thể đang nhìn ngắm miếng mồi ngon sắp rơi vào miệng, từng bộ phận