
run xuyên qua làn môi đỏ mọng, sau đó tản ra trong không khí. Cho dù có người đối lời nói của cô nghi ngờ nhưng cũng không có ai dám kháng nghị. Cha sứ quay sang hỏi Lam Tư, anh trả lời ngắn gọn mà
kiên định. Dưới sự chứng kiến của mọi người, Lam Tư cúi đầu hôn cô. Hai
mắt anh không còn lạnh như băng, lời nói cũng mang theo sự ấm áp, bàn
tay anh cũng thế. Anh cuối cùng cũng rời làn môi của cô, cô mở mắt ra,
thấy hai gò má mình tự dưng ửng đỏ. Trái tim ở ngực cũng nhảy loạn lên.
Tiếp theo, cô chỉ cảm thấy trước mắt một mảng màu đen, thế giới trong
vài giây ngắn ngủi bị anh che lấp hết, cô nháy mắt bị anh kéo vào lòng.
_ Em có khỏe không?
Mạc Liên dựa vào Lam Tư, thở hổn hển một hơi, mới phát hiện cô mới vừa rồi thiếu chút nữa ngất xỉu đi.
_ Còn được…
Cô ngẩng đầu, mỉm cười yếu ớt.
_ Áo cưới quá chật….
Lam Tư lúc này mới phát hiện, mặt cô bị phấn che phủ, môi đỏ hồng
cũng đều do son môi, kì thực sắc mặt cô đang trắng bệt như tờ giấy, giữa trán lại chảy ra mồ hôi lạnh.
_ Thật có lỗi……
Cô áy náy mở miệng, muốn đứng thẳng người lên
_ Tôi nghĩ mọi người hẳn là không có phát…
Cô nói chưa xong, anh đã nhanh tay bế thốc cô lên.
_ Lam Tư!
Cô có chút kinh hoảng. Dưới khán đài quan khách bắt đầu xì xầm nhỏ
nhưng Lam Tư tựa hồ không có chú ý tới, ôm lấy cô bước qua thảm đỏ. Mọi
người đang cười, cô xấu hổ đến vẻ mặt đỏ bừng nhưng cũng không dám chống cự, chỉ có thể để cho anh ôm mình đi qua sân nhà, trở lại căn phòng ấm
áp.
_ Anh có thể cho tôi xuống, tôi thấy tốt hơn rồi.
Tiến vào trong phòng, Mạc Liên liền vội vàng mở miệng, nhưng Lam Tư
nhưng không có chút ý định dừng lại, ngược lại ôm cô tiếp tục đi vào
phòng, lên cầu thang.
_ Lam Tư, tôi thật sự không có việc gì.
Cô đỏ mặt nhắc lại.
_ Anh có thể cho tôi xuống.
_ Tôi không cho như vậy.
Lam Tư mặt không đỏ ôm cô đi hết cầu thang, thẳng một đường đi đến
phòng ngủ, đem cô đặt lên chiếc giường rộng rãi. Cô còn chưa kịp phản
ứng anh đã lật người cô lại, kéo dây kéo, áo cưới tuột xuống thắt lưng.
_ Anh làm gì vậy?
Cô chưa bao giờ biết đàn ông có thể cởi quần áo phụ nữ với tốc độ
nhanh như thế. Cô không khỏi kinh hoảng giãy dụa đứng dậy, lại bị anh
dùng một tay ép lại xuống giường.
_ Đừng nhúc nhích!
Lam Tư nói, một mặt cởi lấy áo ngực của cô. Trời ạ, cô lấy phải một
tên biến thái sao? Cô làm sao có thể ngốc như vậy? Cô đem chính mình
giao cho một tên biến thái sao? Cô giống như búp bê vải bị ép trên
giường lớn, hoảng sợ không thể hô hấp.
_ Buông ra!
Cô vặn vẹo thân thể. Lúc này đây áp lực phía sau chợt giảm, cô vội vã xoay người lại. Vừa mới lật qua một chút, nội y của cô liền rơi xuống,
cô giật mình chặn lại mới phát hiện dây áo bị anh cởi ra.
_ Anh! Anh! Anh! Làm cái gì?
Cô lắp bắp nhanh chóng bò sang phía bên kia giường, sau đó rất nhanh
bò xuống giường, lại thiếu chút nữa bị chính áo cưới mình làm té, cô
đành phải buông một tay xuống nắm lấy áo cưới đã bị cởi tới thắt lưng,
một bên cảnh giác nhìn người đang ông phía bên kia giường.
_ Sợ em vì áo quá chật không thể hô hấp mà chết.
Cô trợn mắt há hốc mồm nhìn anh, nhất thời á khẩu không trả lời được. Lam Tư cởi bao tay, thản nhiên mở miệng,
_ Em tốt nhất là ngồi xuống, coi bộ dạng như muốn ngất xỉu.
Anh nói đúng, cô có thể nhìn thấy choáng váng trước đầu. Vô luận anh
không phải là có ý đồ xấu với cô nhưng đối với tình cảnh này của cô. Ông trời ơi, người đàn ông này mới vừa cởi quần áo cô, thậm chí còn đeo bao tay, cô tin chắc khi không có bao tay động tác của anh nhất định còn
nhanh hơn. (Di Di: suy nghĩ kiểu gì thế này )
Cô e dè ngồi xuống. Nhưng cô mới ngồi xuống, anh đã đi tới bên, người cô lập tức đứng lên.
_ Uống chút đi!
Mạc Liên nhìn ly trà tuyệt đẹp trong tay anh. Cô lấy tay ôm chặt lấy áo ngực, hai mắt đăm đăm nhìn cái ly kia.
_ Đây là cái gì?
_ Trà.
Ly trà thoảng làn khói nóng nhè nhẹ, mùi trà dâng lên quả thật mê
người. Dù sao cô đã lấy anh, cho dù anh bỏ thuốc khiến cô hôn mê, cũng
không cần làm lúc này. Đặc biệt nếu Lam Tư thật sự là biến thái, muốn
làm gì với cô, chắc canh đã trực tiếp đem cô nuốt sống đâu cần đến những thứ này.
_ Yên tâm, trà không có thuốc mê. (Di Di: anh thật hiểu ý chị =))
Mạc Liên giật mình ngước đầu lên, chỉ thấy trong mắt anh lóe một tia trêu tức, cô bỗng nhiên đỏ mặt
_ Tôi…… Tôi không……
Anh trong mắt ý cười sâu sắc.
_ Nếu anh nói rõ cho tôi biết thì tôi đâu có hiểu lầm.
Cô thẹn quá thành giận.
_ Tôi còn đủ thời gian nói thì em đã chết vì ngộp thở rồi.
_ Tôi — quên đi!
Cô im lặng, nhanh chóng cầm ly trà nóng, vẻ mặt đỏ bừng cúi đầu uống trà.
_ Em ở phòng bên cạnh, Anna đã đem hành lý huyển đến đây, nếu em thấy đỡ hơn rồi thì đến phòng thay quần áo đi!
Điện thoại của Lam Tư vang lên. Mạc Liên có chút ngạc nhiên nhìn anh
lấy di động từ trong túi áo, vừa trả lời, vừa tháo nơ trên cổ ra, sau đó đi đến cửa sổ nghe điện thoại, cô có thể nghe được anh nói tiếng Pháp.
Cô không thể tin được này người đàn ông ngay cả ở hôn lễ cũng không tắt
điện thoại, lại cảm thấy chính mình sao có thể ngốc như thế, cô nên sớm
dự