
iệp Chương đi lên lầu, phía sau lưng anh đang yên lặng bỗng vang lên tiếng A Thần: “Không cần em ở lại trông nom Vạn Tường à?”
Bước chân Chu Diệp Chương dừng lại một chút, hình như anh cũng hơi do dự, nhưng cuối cùng vẫn khoát tay ra hiệu cho bọn họ đi về, sau đó cũng không nói thêm câu nào đi tiếp lên lầu.
Hành lang lầu hai vẫn để hai bóng đèn tường, ánh sáng đục toả xuống
nền nhà càng khiến không gian thêm tĩnh mịch. Chu Diệp Chương chậm rãi
bước về phía trước, dép bông giẫm trên thảm phát ra tiếng động khe khẽ.
Phòng Khổng Vạn Tường cửa chỉ khép hờ, sau một tiếng trở mình, giọng Vạn Tường nũng nịu gọi: “Mẹ.”
Chu Diệp Chương dừng bước, nghĩ một chút rồi đẩy cửa bước vào trong.
Phòng Vạn Tường luôn để đèn ngủ sáng suốt đêm, cậu bé dường như vừa
thức giấc. Dưới ánh đèn, khuôn mặt Vạn Tường trắng mịn, hai má đỏ bừng,
môi cũng hồng tươi, mắt đen láy, cậu bé ngồi trên giường nhìn Chu Diệp
Chương đứng ngoài cửa, mặt đầy ngỡ ngàng.
Nhớ lại giây phút đó, Khổng Lập Thanh dáng vẻ vô cùng đau khổ cố vùng vẫy, khàn giọng hét lên với anh tên cậu bé này, bây giờ lại thấy dáng
vẻ non dại ngây thơ của đứa trẻ, lòng Chu Diệp Chương nhói đau từng cơn. Anh ngồi xổm xuống sát giường, mặt đối mặt với Vạn Tường, lúc lâu sau
cũng chưa biết phải nói gì.
Cuối cùng lại là Vạn Tường lên tiếng hỏi anh trước. Có lẽ trên đời
thật sự có thần giao cách cảm, Vạn Tường cả đêm ngủ không yên giấc, bây
giờ ngay cả câu hỏi cũng mang theo chút căng thẳng bất an: “Mẹ cháu
đâu?”
Chu Diệp Chương bỗng nhiên do dự, trong tình huống này mà nói, hầu
hết các bậc cha mẹ bình thường khác đều tìm mọi cách che giấu không cho
con trẻ biết. Nhưng hoàn cảnh của Vạn Tường lúc này lại rất đặc biệt,
cậu bé bây giờ cũng đã hiểu một số chuyện, hơn nữa lại còn cực kỳ nhạy
cảm, nếu cố tình giấu Vạn Tường chưa chắc đã lừa được cậu bé, nói không
chừng càng khiến Vạn Tường sợ hãi bất an hơn. Còn một điểm nữa là, hai
người đó từ khi gặp Chu Diệp Chương anh, cuộc đời đã rẽ sang một ngã
khác, phải tính tới trường hợp xấu nhất Khổng Lập Thanh lần này không
thể trở về, vậy thì Vạn Tường sẽ thành người của nhà họ Chu. Cậu bé này
có nền tảng tính cách đặc biệt, sau này lớn lên Vạn Tường cũng sẽ phải
gánh vác những trọng trách của gia tộc anh, cho nên anh muốn sớm rèn cho cậu bé tự gánh vác một vài gánh nặng vừa tầm. Có lẽ phương pháp này là
hà khắc, nhưng anh muốn ngay từ nhỏ bồi dưỡng cho Vạn Tường cái gọi là
lòng tin và trách nhiệm.
Chu Diệp Chương sau một hồi cân nhắc thiệt hơn như vậy, anh nhìn
thẳng vào mắt Vạn Tường, khẽ nói: “Vạn Tường, chú sẽ nói chuyện của mẹ
với cháu, nhưng cháu hứa sẽ không khóc, được không?”
Vạn Tường ngoan ngoãn ngồi đó, chăm chú nhìn Chu Diệp Chương một hồi rồi khẽ gật đầu thay cho câu trả lời.
Ánh mắt Vạn Tường trong veo nhưng bình tĩnh, Chu Diệp Chương rất hài
lòng. Anh nhích người về phía trước lại gần cậu bé hơn, nắm chặt đôi tay bé nhỏ, Chu Diệp Chương chậm rãi nói: “Vạn Tường, hôm nay lúc mọi người đi ra ngoài, găp phải bọn người xấu, mẹ cháu bị người xấu bắt đi mất.”
Vạn Tường vẫn khóc, nhưng cậu bé không kêu gào ầm ĩ, từng giọt nước
mắt hối hả nối nhau lăn dài trên má, nỗi đau ẩn giấu trong lòng Chu Diệp Chương lại bị khơi lên đến cực điểm, anh cúi xuống ôm cậu bé vào lòng.
Những năm đã qua ngoài người thân ruột thịt, anh chưa từng bị ai làm cho xúc động đến thế, hai người một lớn một nhỏ bị anh “cướp về” này đều là những người đặc biệt, giờ đây ôm cậu bé bỗng nhiên anh thấy lòng mình
nảy nở một loại tình cảm yêu thương che chở. Biểu hiện của Vạn Tường
không hề làm anh thất vọng, cậu bé thông minh, nhạy cảm, đồng thời lại
cũng có một loại khí chất bình tĩnh tự nhiên. Chút an ủi xen lẫn chua
xót dâng trong lòng Chu Diệp Chương, anh biết cảm giác này rất đặc biệt, ấm áp mà xót xa nhưng lại có tác dụng hàn gắn vết thương lòng. Những
năm tháng sau này, anh sẽ có những đứa con của riêng mình, nhưng đứa trẻ này đối với anh mà nói, mãi mãi giữ một vị trí vô cùng đặc biệt.
Đưa tay lau sạch nước mắt trên má Vạn Tường, Chu Diệp Chương cúi xuống nói với cậu bé: “Vạn Tường, cháu có tin chú không?”
Từ trước tới nay, Chu Diệp Chương và Khổng Vạn Tường không quá thân
thiết, trong suy nghĩ của Vạn Tường, Chu Diệp Chương luôn có một vẻ
nghiêm nghị không thể đùa bỡn, cậu bé biết anh cũng nuông chiều cậu,
nhưng đó là kiểu nuông chiều trong giới hạn. Khổng Vạn Tường cho rằng
Chu Diệp Chương là một người quyền uy, cho nên dù được nuông chiều cậu
cũng luôn biết phải giữ khoảng cách với anh, vì vậy trong nhà, anh là
người cậu bé xa cách nhất. Thế mà lúc này, Chu Diệp Chương trước mặt cậu biểu hiện rất tình cảm, gần như mất hết vẻ nghiêm trang lạnh lùng
thường ngày, giống như nơi an toàn nhất trong gió bão. Khổng Vạn Tường
tâm trí còn non nớt, lại đang cảm thấy cô độc vì mất đi chỗ dựa nên
không khỏi hoảng hốt, mà Chu Diệp Chương lại vững chãi như thế khiến cậu không khỏi nảy sinh ý dựa dẫm.
Vạn Tường ngước nhìn Chu Diệp Chương qua màn nước mắt, khe khẽ gật
đầu, Chu Diệp Chương nhẹ nhàng lau mặt cho Vạn