
tìm
quần áo mặc thêm vào, chúng ta không có nhiều thời gian, Cung Tứ Hải nói hai mươi phút nhất định chỉ đúng hai mươi phút.” Nói đến đây động tác
mặc áo của Lâm Bội đột nhiên dừng lại, trong lúc anh ta còn đang nói,
Khổng Lập Thanh đã tìm được một cái áo lông rất dày khoác lên người,
thấy anh ta đột nhiên dừng lại, thần sắc có chút nghiêm trọng, cô cũng
không kìm được động tác chậm lại, quay đầu nghi hoặc nhìn anh ta.
Lâm Bội tâm tư ngưng trệ một lúc rồi nhanh như chớp “tách” một cái
sáng tỏ, anh ta trong hoảng hốt lại tự tin lầu bầu: “Thật ra không cần
đến hai mươi phút, anh ta vẫn cho tôi thời gian chạy trốn.” Giây lát anh ta quay sang Khổng Lập Thanh mắt sáng lấp lánh, giọng phấn chấn hẳn:
“Nhanh, Từ Hải không làm đến cùng, chúng ta chưa biết chừng vẫn còn một
con đường sống.”
Khổng Lập Thanh nghe những lời Lâm Bội nói, trong lòng lại trào dâng
hy vọng trốn thoát, động tác cũng nhanh lên mấy phần. Thấy Lâm Bội mặc
áo khó khăn, cô vội đưa tay giúp anh ta, dưới ánh đèn da hai người cùng
xanh xao, Lâm Bội thở gấp ngẩng lên nhìn cô một cái, ánh mắt đen láy
không rõ biểu cảm.
Không có thời gian để lãng phí, hai người vơ đại quần áo mặc vào rồi
vội vã chạy ra cửa, Lâm Bội trong lúc hoảng hốt còn xách theo hộp cứu
thương.
Hai người vội vã chạy vào thang máy, ánh đèn trong thang máy chiếu
bóng họ đổ dài trên nền đất, thần sắc hai người đều căng thẳng. Thang
máy cũ, lúc vận hành phát ra những tiếng “kẹt kẹt” vang đến tai khiến
người ta càng cảm thấy hoảng hốt, sợ hãi.
Không gian nhỏ hẹp khiến ánh mắt hai người chạm phải nhau, sắc mặt
Lâm Bội đã tái xám, môi cũng nhợt nhạt, anh ta nói giọng khàn khàn: “Xin lỗi, tôi không thể thả cô đi, nhưng tôi có thể đảm bảo cho dù kết quả
cuối cùng có xấu thế nào tôi cũng không bỏ mặc cô.”
Khổng Lập Thanh im lặng quay đầu sang một bên, Lâm Bội nói xong cũng trân trân nhìn cửa thang máy, không nói tiếp nữa.
Thang máy đã xuống đến tầng trệt, sau tiếng “ding dong” cánh cửa
trượt mở ra hai bên, phía ngoài bãi đậu xe trời tối đen như mực, một
loại mùi xăng pha trộn hơi khói khiến cơn buồn nôn thốc tới, hai người
liếc nhìn nhau một cái, Lâm Bội bước đi trước.
Bên ngoài mịt mù, bóng tối dường như tạo cảm giác nguy hiểm rình rập
khắp nơi khiến thần kinh hai người căng thẳng cực độ. Ra khỏi thang máy, Lâm Bội quay lại đem hộp cứu thương nhét vào tay Khổng Lập Thanh, sau
đó rất tự nhiên nắm tay cô kéo đi, càng đi càng nhanh cuối cùng dừng lại trước chiếc Honda màu trắng.
Chiếc xe này còn mới đến tám phần, đỗ ở một nơi không mấy người để ý. Lâm Bội bấm điều khiển mở cửa xe từ xa rồi quay sang hỏi Khổng Lập
Thanh đứng bên cạnh: “Cô biết lái xe không?”
“Không.” Khổng Lập Thanh lắc đầu khe khẽ.
Mặt Lâm Bội chớp mắt sa sầm mấy phần, anh ta cúi đầu bất đắc dĩ, mở
cửa xe nhét Khổng Lập Thanh vào trong, sau đó vòng sang bên kia mở cửa
ngồi vào vị trí ghế lái.
Xe rất nhanh đã khởi động, tăng tốc quá nhanh khiến cho bánh xe miết
trên mặt đường rít lên những tiếng ghê người, xé toang màn đêm khiến cho người ta hồn bay phách lạc. Chiếc Honda màu trắng gầm gào xuyên qua
đường hầm trong bãi gửi xe, chui lên mặt đất.
Nửa giờ sau, chiếc xe đã lao trên đoạn đường cao tốc từ thành phố B
đi thành phố T, Khổng Lập Thanh ngồi trong xe sắc mặt nghiêm trọng nhìn
ra bầu trời vẫn còn tối đen, yên lặng không nói gì. Lâm Bội bên cạnh
cũng yên lặng lái xe, tay lái ổn định nhưng mỗi khi có chiếc xe từ phía
sau lướt qua xe bọn họ, trong ánh đèn chớp nhoáng chiếu qua có thể thấy
mặt Lâm Bội càng lúc càng tái xám, ánh mắt dần mất đi tiêu cự.
Bên ngoài trời tối đen, nguồn sáng duy nhất mắt cô nhìn thấy từ đầu
đến giờ là ánh sáng từ đèn pha của những chiếc xe thi thoảng vội vã lướt qua trên đường, giống như giữa đêm tối tuyệt vọng bỗng loé lên những
tia hy vọng nhỏ nhoi. Trong lòng Khổng Lập Thanh lại thấy căng thẳng,
cuộc đời con người ta chia thành mấy giai đoạn, cho dù là người bình
thường đến đâu, cuộc sống của bạn đều luôn phải qua những khúc thăng
trầm, bởi khi trưởng thành, vào một thời điểm đặc biệt nào đó, chúng ta
sẽ gặp một người đặc biệt với mình. Mà cô, từ khoảnh khắc gặp được Chu
Diệp Chương đó, dường như đã được định sẵn phải trải qua rất nhiều chông gai.
Khổng Lập Thanh sống cuộc đời này, từ nhỏ cho đến lớn đều không được
ai quan tâm chăm sóc, tình thân với cô mà nói chẳng bao giờ tồn tại. Khi Khổng Vạn Tường đến ở cùng cô mới thấy lòng mình được vỗ về, sự xuất
hiện của cậu bé khiến cô lần đầu tiên nhận thấy chí ít sự tồn tại của
mình còn có ý nghĩa với cậu bé, trong thời gian sống cùng đôi bên dần
dần bồi dưỡng tình cảm, Vạn Tường càng dựa vào cô, cô càng cảm thấy mình sống có ý nghĩa hơn. Bên trong thực ra cô là người cực kỳ lạnh lùng,
không có ai yêu nên cô cũng không biết phải yêu người khác như thế nào.
Từ khi có Khổng Vạn Tường, cô cũng được ràng buộc với cuộc đời này, như
giờ đây lòng cô không ngừng lo lắng cho cậu bé: Không biết Vạn Tường bây giờ như thế nào rồi, từ khi đón cậu bé về tới giờ, hai người chưa từng
rời xa nhau. Hôm nay