Old school Swatch Watches
Bánh Xe Định Mệnh

Bánh Xe Định Mệnh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323960

Bình chọn: 10.00/10/396 lượt.

n không mục đích tinh

thần anh sẽ thấy vui vẻ, giảm bớt gánh nặng hàng ngày bằng một nụ cười

tự nhiên, đây là kinh nghiệm vượt qua áp lực trong cuộc sống của đại đa

số người. Thực ra phần lớn thời gian chúng ta sống đều ở trạng thái bình thường, không phải tất cả mọi chuyện đều khiến con người ta tuyệt

vọng.”

Khổng Lập Thanh nói xong cả một tràng dài những câu không mấy hoàn

chỉnh mà chỉ có thể khiến Lâm Bội chú ý ở mức quay sang nhìn cô một cái, ánh mắt rõ ràng có ý khinh thị nhưng cũng không ác ý, Khổng Lập Thanh

không vì thế mà bỏ cuộc, cô nói tiếp: “Lẽ nào anh chưa từng vui vì đọc

được một cuốn sách hay? Hoặc là gặp một cảnh đẹp mà cảm thấy rung động?

Lẽ nào trong lòng anh mỗi ngày đều tràn ngập những cảm xúc chán nản, mệt mỏi, tức giận? Anh chưa từng có lúc nào vui vẻ thực sự?”

Lâm Bội quay lại nhìn cô nói: “Cô rất đơn giản, cô luôn dễ dàng thỏa

mãn như thế là bởi từ trước tới nay những thứ cô có quá ít, do đó cô

không dám đòi hỏi quá nhiều, chẳng phải sao? Thực chất cô cũng chỉ đang

dùng thái độ bình thản để che giấu đi những thất vọng lẫn tức giận của

mình mà thôi, đúng không?”

Ngữ điệu của Lâm Bội lúc này đã rất bình tĩnh, ngay cả kiểu nghi vấn

trào phúng cũng được anh ta khẳng định chắc nịch, Khổng Lập Thanh quay

mặt đi hướng khác, không đáp lời Lâm Bội. Cô không thích nghe người khác phân tích tâm lý mình. Cô đã nhận ra tâm trạng Lâm Bội chắc chắn đã ổn

định trở lại.

Lâm Bội cũng không cố đấm ăn xôi tranh cãi đến cùng với Khổng Lập

Thanh, đoạn đường còn lại, hai người không nói gì với nhau. Xe chạy điên cuồng trên đường cao tốc không quá bốn mươi phút nữa, bọn họ cuối cùng

cũng đến thành phố T lúc trời tảng sáng.

Thành phố T nằm cạnh thành phố B, là thành phố trực thuộc Trung Ương, sáng sớm đường phố đã đông đúc náo nhiệt, chiếc xe Honda trắng của họ

chậm rãi di chuyển trong dòng xe trên đường phố mà không gặp bất cứ trở

ngại nào. Cả đoạn đường đều bình an, không chút nguy hiểm, đến lúc này

hai người mới dám thở phào nhẹ nhõm.

Tuy nhiên khi không còn cảm thây căng thẳng lại khiến cả hai hơi mất

tự nhiên. Khổng Lập Thanh nhìn ánh đèn bên ngoài, đầu đang nhớ lại đường đi, đã ba năm nay cô chưa đến thành phố T. Đã sống ở đây nhiều năm,

suốt thời thiếu niên lẫn thanh niên, nhưng cô không nhớ được nhiều về

nơi đây, có lẽ bởi trong lòng cô vốn âm thầm muốn lãng quên thành phố

này.

Nhà máy trước đây cha Khổng Lập Thanh làm việc nằm ở ngoại ô thành

phố T, căn hộ cũ của ông ta nằm trong khu tập thể của nhà máy, cách nội

thành hơn ba mươi kilomet. Cô chỉ cho Lâm Bội lái xe xuyên qua thành

phố, chạy về phía ngoại thành hơn hai mươi phút, cuối cùng cũng đến nơi.

Đích đến của họ là một khu nhà một tầng thấp bé, vì không phải chung

cư cao tầng mà là từng căn hộ riêng nên cả khu chiếm diện tích mặt bằng

rất lớn, hàng dãy nhà xây dựng vuông vắn, theo hàng lối cẩn thận. Trước

mỗi căn đều có mảnh sân nhỏ, hơn hai mươi năm trước đây quả thật là một

căn hộ cao cấp, nhưng qua thời gian, nơi đây không còn là mảnh đất đắc

địa. Nhà máy cũng đã chuyển đi chỗ khác, những gia đình công nhân từng ở đây đã sớm chuyển đến khu chung cư xây gần nhà máy mới. Nơi này thuộc

ngoại thành, vì chính phủ còn chưa quy hoạch đến nên mấy năm trước dân

nhập cư và buôn bán nhỏ thường tập trung. Ngày xưa căn hộ đều được sắp

xếp gọn gàng sạch sẽ, cư dân cũng rất thuần chất, hàng xóm láng giềng

toàn là công nhân của nhà máy, cùng làm cùng ở, quan hệ hết sức thân

thiết. Ba năm trước quay về căn nhà này tìm khoản tiền cha cô cất giấu,

Khổng Lập Thanh đã thấy hoàn cảnh khu nhà sa sút, tường nhà, nền nhà đều xuống cấp hư hỏng, vết bẩn, rác thải bừa bộn khắp nơi, ngay cả khoảng

sân nhỏ cũng ngổn ngang phế liệu. Gần đó là khu vực chợ đầu mối bán buôn rau vào thành phố, cư dân hiện tại đa số là tiểu thương, giờ giấc sinh

hoạt bất thường, cho nên ở đây sớm tối đều ồn ào hỗn loạn.

Xe Lâm Bội đậu chỗ này rất dễ thấy, nhưng xung quanh khu vực lại

không có bãi đỗ xe nào khác, làm thế nào cũng không tránh khỏi bị nhìn

thấy. Trong tuyệt vọng Khổng Lập Thanh chỉ dẫn cho Lâm Bội đậu xe ở con

ngõ nhỏ dẫn tới căn nhà. Còn may là Khổng Lập Thanh đã chuyển khỏi đây

bảy tám năm rồi, những người hàng xóm quen biết nhà cô cũng đã chuyển

sang khu nhà máy mới hết, chẳng còn người nào biết cô là ai.

Lâm Bội đi được tới đây cũng là cố gắng hết mức, anh ta sớm đã rơi

vào tình trạng kiệt sức nên từ khi xuống xe bước chân như dẫm lên bông.

Moi chiếc chìa khóa giấu kỹ trong chỗ bí mật, vì ổ khóa đã gỉ, Khổng Lập Thanh phải rất vất vả mới mở được khóa cổng.

Bước vào trong sân, trời vẫn còn tối mờ, Khổng Lập Thanh không kịp

cảm khái gì, dựa vào trí nhớ mò mẫm mở cửa nhà, sờ thấy công tắc điện

bên cửa, ấn mạnh một cái, ngọn đèn trần cuối cùng cũng sáng lên.

Khổng Lập Thanh thở phào, quá may khi ngôi nhà chưa bị cắt điện. Từ

cửa đi vào là phòng khách, đối diện là hai phòng ngủ một lớn một nhỏ,

nơi này mấy năm trước cha cô sửa chữa làm chỗ nuôi tình nhân nên nội

thất bên trong tuy đã lỗi thời nhưng không quá xuống cấ