Pair of Vintage Old School Fru
Bánh Xe Định Mệnh

Bánh Xe Định Mệnh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324083

Bình chọn: 7.00/10/408 lượt.

iều. Lâm Bội ra lệnh cho cô chỉ gây mê cục bộ, liều lượng cũng không được quá nhiều, cho nên hiệu quả gây mê trên cơ thể anh ta gần

như không đáng kể, cũng bởi vậy khi Khổng Lập Thanh rạch vết thương dò

tìm viên đạn, cơ thể anh ta không ngừng co giật. Cuối cùng nháy mắt sau

khi viên đạn được gắp ra, Lâm Bội gầm vang cả phòng, tiếng gầm trầm đặc, thê lương khiến Khổng Lập Thanh không dừng được mà liên tưởng tới tiếng hú của con sói bị thương. Cô quay lại nhìn anh ta, thấy anh ta toàn

thân mồ hôi vã ra như tắm, thậm chí như thể vừa mới được vớt ra khỏi

nước, nhưng trong suốt quá trình gắp viên đạn, anh ta lúc nào cũng lăm

lăm khẩu súng trong tay phải, còn người vệ sĩ tên là Cung Tứ Hải ấy cũng nhất nhất đứng bên cạnh từ đầu đến cuối không nói năng gì.

Vết thương khâu xong, cuối cùng Lâm Bội cũng nằm yên nghỉ ngơi, Khổng Lập Thanh cởi bỏ đôi găng tay dính đầy máu, đi đến chiếc ghế sofa đơn

ngồi phịch xuống. Cô cảm thấy quá mệt, không phải vì thân thể bị đau mà

là vì tinh thần quá căng thẳng. Khổng Lập Thanh cũng thấy lạnh, cô chỉ

mặc có một chiếc áo sơ mi, hơn nữa vạt áo còn dính đầy máu, trên người

dường như chẳng có chỗ nào thấy dễ chịu.

Lâm Bội ngồi ghế bên cạnh vẫn còn thở hổn hển, khắp phòng chỉ nghe

thấy tiếng rên khó nhọc của anh ta, bầu không khí nặng nề và căng thẳng.

Nghỉ ngơi một lúc, Lâm Bội nhỏm dậy gọi Cung Tứ Hải mang thuốc đến

cho anh ta uống, uống thuốc xong anh ta lại nằm xuống sofa, hơi thở bớt

nặng nhọc hơn một chút, ngôi nhà lại khôi phục vẻ yên lặng đến mức khiến người ta thấy bất an.

Lại qua một lúc, dường như Lâm Bội càng đuối, anh ta chỉ đủ sức thì

thầm: “Từ Hải, nhà này không có đồ ăn, anh đi mua chút gì đó, đừng quên

mua ít đường về đây.”

Người đàn ông tên Cung Tứ Hải vẫn luôn túc trực bên cạnh Lâm Bội từ

đầu đến giờ, không nói gì nhiều, chỉ đơn giản cúi xuống gần anh ta

“vâng” một tiếng, nói xong dứt khoát đi thẳng ra cửa.

Khổng Lập Thanh nhìn theo Cung Tứ Hải vòng qua mình đi ra ngoài. Khi

anh ta khuất bóng, cô quay lại không khỏi giật mình hoảng hốt, Lâm Bội

đã ngồi dậy từ bao giờ, hơn nữa khẩu súng trong tay anh ta đang chĩa

thẳng về phía cô.

“Anh là người của anh ta hay bà ta?” Lâm Bội vừa nói vừa kéo chốt an

toàn, kim loại quẹt vào nhau “cạch” một tiếng khô khốc vang lên, chấn

động màng nhĩ Khổng Lập Thanh, lúc này cô mới hiểu, hoá ra Lâm Bội không chĩa súng vào mình, mà là anh ta nhằm tới Cung Tứ Hải đứng đằng sau cô.

Một bầu không khí im lặng chết chóc bao phủ căn phòng, không khí dường như đông cứng.

“Tôi là người của Lâm lão gia.” Giọng nói bình thản của Cung Tứ Hải truyền đến từ sau lưng Khổng Lập Thanh.

“Từ Hải, anh theo tôi mười năm nay, khi tôi cùng cực nhất cũng chỉ có một mình anh giúp đỡ.” Khuôn mặt Lâm Bội trắng bệch, nước mắt không

kiềm chế được lăn trên má.

Khổng Lập Thanh từ trước đến nay chưa từng nhìn thấy khuôn mặt nào mà vẻ buồn đau hằn rõ đến thế. Lâm Bội mặt đầy nước mắt, nhưng lại đứng

rất thẳng, thậm chí cánh tay cầm súng không hề run, con người anh ta lúc này là một mớ những mặt mâu thuẫn kỳ lạ, trong bước đường cùng, cô thấy anh ta có chút thê lương.

Cung Tứ Hải phía sau giọng vẫn bình thản như cũ, cô thậm chí còn có

thể tưởng tượng động tác đóng cửa của anh ta cũng khựng ở đó, dáng vẻ

lặng lẽ cự tuyệt.

“Cậu ba, nhất cử nhất động của cậu Lâm lão gia đều biết, thậm chí bao nhiêu năm nay cậu nghĩ cách trả thù nhà họ Lâm ông cũng biết từ lâu,

mười năm trước là Lâm lão gia sắp xếp tôi đi theo cậu. Cơ bản là ông ấy

muốn bỏ qua cho cậu, chỉ cần cậu có thể nhẫn nhịn đợi đến lúc ông ấy qua đời rồi mới ra tay, ông ấy tuyệt đối sẽ không bao giờ động đến cậu.

Đáng lẽ lúc này cậu không nên cùng nhà họ Hoắc hợp tác, đánh tiếng nhận

làm đại lý cung cấp vũ khí, định nắm thóp họ, lợi dụng thế lực quân sự

chính trị của họ để lật đổ nhà họ Lâm. Nhưng thật ra nhà họ Hoắc cũng

đang cài bẫy cậu, bọn họ cố ý lôi kéo cậu vào vụ này để cuối cùng đổ hết tội lỗi cho nhà họ Lâm là xong. Lâm lão gia đương nhiên không đời nào

chịu để cho chuyện đó xảy ra. Cậu là đứa cháu xuất sắc nhất của nhà họ

Lâm, Lâm lão gia vốn dĩ rất yêu quý cậu, tiếc là cậu đã phạm vào một

điều đại kỵ của ông ấy.”

“Cậu ba, cậu đi bước này quả là sai lầm tai hại, Lâm lão gia quá thất vọng về cậu, cho nên ông ấy bỏ mặc cậu rồi.” Cung Tứ Hải dừng lại một

lát rồi nhả ra câu cuối như một nhát búa tạ đập tan biểu tình buồn bã

trên mặt Lâm Bội.

Trong căn phòng chật chội này, thống trị lại là bầu không khí chết

chóc, không một chút tiếng động, ngay cả hít thở cũng trở nên nhẹ bẫng.

Lâm Bội mặt không chút biểu cảm, cũng không còn nước mắt chảy ra nữa,

khuôn mặt bình thản mà cứng ngắc, đôi con ngươi đen thẫm lại.

“Tôi còn bao nhiêu thời gian?” Cuối cùng Lâm Bội cũng hạ súng xuống, đầu cúi thấp, giọng nói khẽ hoảng hốt.

“Sau khi tôi rời khỏi đây, cậu có nhiều nhất là hai mươi phút.” Giọng nói Cung Tứ Hải vẫn không chút biểu cảm như cũ, bình thản như chính con người anh ta, không có sắc thái, bình đạm mà vô tình.

“Ồ, Từ Hải, năm đó tôi mới có mười chín tuổi, tron