
ìm đến anh, anh muốn tránh cũng khó thoát, chưa kể là cứ cố tránh anh ta có
thể khiến chuyện bé xé ra to.”
Chu Diệp Chương yên lặng lắng nghe cô nói hết rồi đột nhiên đưa tay
nhéo mũi cô, mắng yêu: “Ừm, rất khá, phân tích thấu đáo, nhìn nhận rõ
ràng, nhưng em vẫn chưa nói chúng ta rốt cục có nên đi hay không.”
Khổng Lập Thanh đỏ bừng mặt ngượng ngùng thì thầm: “Em cũng không biết.”
Chu Diệp Chương vỗ nhẹ vai cô, chậm rãi nói: “Bị loại người như thế
làm phiền, trốn tránh cũng chẳng phải cách hay, em cũng biết, chỉ là em
không muốn cùng anh đi gặp loại người phiền toái này, phải không?”
Khổng Lập Thanh cúi đầu không trả lời, cô không muốn giao thiệp với
những người phức tạp kiểu đó lý do chỉ vì mình là kiểu người nhút nhát,
tại sao Chu Diệp Chương lại hiểu nhầm thành như vậy?
Chu Diệp Chương phía sau vuốt nhẹ sống lưng cô, cả người Khổng Lập
Thanh bỗng nhiên cứng đờ, một lát sau anh khẽ tựa vào vai cô, giọng nói
thoảng nhanh: “Từ trước tới nay anh chưa từng có một người bạn thật sự,
anh không thể để em đi, giữ em ở bên anh, cho anh dựa vào là đủ rồi.”
Chu Diệp Chương nói rất nhẹ nhàng, góc nào đó trong trái tim Khổng
Lập Thanh có cảm giác bị tan chảy, bất kể Chu Diệp Chương có ý gì với
cô, nhưng cảm xúc trong câu nói này đều cho thấy sự chân thành, cô cho
dù ngốc nghếch trong nhiều chuyện nhưng riêng việc nhìn nhận người khác
có thật lòng hay không lại không hề ngốc.
Chu Diệp Chương nhìn thì mạnh mẽ như vậy nhưng kỳ thực anh lại là
người cô đơn, mà người mạnh mẽ như anh lại để cho cô thấy mình cô đơn,
thật là kỳ lạ.
Cho dù là không cùng đẳng cấp nhưng cuộc sống lại chủ định để con
người ta có thể có sự tương đồng trong một số tâm trạng và trải nghiệm.
Khổng Lập Thanh nửa đời trải bao nhiêu vất vả, cô đều phải một mình
đương đầu, lòng cô bao nhiêu năm rồi vẫn hoang mang, cho nên cô không xa lạ với cảm giác cô đơn cùng cực, cô có thể thấu hiểu Chu Diệp Chương,
chí ít là thấu hiểu cảm giác cô đơn của anh.
Chu Diệp Chương sau khi nói xong câu đó xong, im lặng nhắm mắt ôm
chặt Khổng Lập Thanh, ánh hoàng hôn chiếu dài bóng hai người trên mặt
đất, sau hồi lâu yên lặng, Khổng Lập Thanh khẽ nói: “Em đi cùng anh.”
Giây tiếp theo Khổng Lập Thanh bị ai đó xiết chặt, hai người cùng
hiểu, Khổng Lập Thanh không chỉ vừa đơn giản nhận lời dự một bữa tiệc,
mà Chu Diệp Chương cần cô đồng cam cộng khổ và cô đã đồng ý.
Qua vai Chu Diệp Chương, mắt Khổng Lập Thanh rơi xuống bóng hai
người, gương mặt bình thản, đồng tử đen thẫm, ánh hoàng hôn đỏ rực mang
cảm giác ấm áp, trái tim cô như bị chạm tới điều gì, cảm thấy nặng nề.
Chương 5: Người khác không thể thay em đứng dậy
Mùa thu ở thành phố B này những khi trời không mưa, không khí rất khô hanh, hôm nay lại là một ngày thu mát mẻ hiếm thấy. Ánh chiều đã tắt,
nơi phía Tây mặt trời đã thành một quả cầu lửa đỏ rực cuộn trong mây,
sáng rực và chói mắt.
Nắng tắt nhưng đường chân trời vẫn tràn ráng đỏ, Khổng Lập Thanh mặc
một bộ đầm đen đơn giản mà không kém phần tinh tế, chân đi giày cao gót
cũng màu đen thoải mái sải bước trên thảm đỏ dẫn vào khách sạn. Đây là
một nhà hàng hải sản nằm giữa trung tâm thành phố, toà nhà năm tầng diện tích không quá lớn nhưng giữa phố xá chật chội đông đúc thế này, xung
quanh là cả rừng cao ốc, nó lại một mình một kiểu, chẳng cần phải tưởng
tượng nhiều cũng hình dung được chủ nhân hẳn phải giàu có cỡ nào.
Người còn chưa bước đến, cánh cửa trước mặt đã được mở ra từ bên
trong, dưới ánh đèn sáng rực là hai hàng mỹ nhân mặc sườn xám màu hồng,
tất cả đang cúi người trong tư thế nghiêng bốn mươi lăm độ cực tiêu
chuẩn: “Hoan nghênh quý khách!”, tiếng chào tiêu chuẩn vang lên bên tai, hình thức khoa trương theo đúng tinh thần phát huy tinh hoa văn hoá của người Trung Quốc hiện đại.
Khổng Lập Thanh mặt bình thản đi thẳng vào trong, Chu Diệp Chương đi
bên cạnh dáng người cao lớn, mặt càng lạnh lùng, hai người sóng đôi cất
bước, nhìn từ bên cạnh đều thấy cả hai rất xứng đôi.
Hành lang tầng cao nhất khách sạn vừa rộng vừa dài, đèn đuốc sáng
trưng, tiếng chân bước trên thảm khe khẽ, đi qua hàng loạt cánh cửa bên
hông, nữ phục vụ viên dẫn họ đến cánh cửa gỗ phía cuối hành lang, căn
phòng có vị trí đặc biệt thế này, có lẽ là phòng cao cấp nhất.
Cánh cửa gỗ đen nặng nề dần dần hé mở, chầm chậm bước vào trong,
Khổng Lập Thanh cảm thấy tâm trạng càng lúc càng căng thẳng. Cô biết hôm nay, khi mình bước chân qua cánh cửa đó đồng nghĩa với việc đã bước
chân vào một thế giới phức tạp hơn, từng bước từng bước đang đi sẽ khiến cô đến gần những chuyện phức tạp hơn nhiều.
Chu Diệp Chương đi bên cạnh cô nhưng không quá sát, cô bước chậm, anh cũng theo đó bước chậm, hai cánh tay thi thoảng vô tình chạm nhẹ vào
nhau. Điều lạ là chỉ cần khẽ chạm như thế đã khiến Khổng Lập Thanh đủ
thấy cảm giác an toàn. Khổng Lập Thanh hiểu, cô đã bắt đầu dựa dẫm vào
người đàn ông này, có anh hậu thuẫn, cô hoàn toàn có thể chiến thắng bản tính nhút nhát của mình.
Khổng Lập Thanh chưa kịp suy nghĩ xong, hai cánh cửa trước mặt đã
được m