
g Lập Thanh cũng đứng lên đi
đến nhập hội, sau khi cô đến, chủ nhiệm Lưu và Lâm Bội đều lịch sự cười
gật đầu chào cô. Khổng Lập Thanh cũng không chủ động lên tiếng chào hỏi
họ, chỉ lịch sự cười đáp lại. Kính râm che kín nửa khuôn mặt, chút căng
thẳng và tự ti trong mắt cô cũng theo đó được giấu kín.
Khổng Lập Thanh thái độ lạnh nhạt, hai người kia cũng không dám quá
vồ vập, họ vốn dĩ đã chuẩn bị sẵn mấy câu khen tặng làm quen, gặp thái
độ xa cách của cô đành giữ lại trong lòng.
Khổng Lập Thanh cười lấy lệ với Lâm Bội và chủ nhiệm Lưu xong liền đi đến phía sau Chu Diệp Chương. Cô cố tình nép sau anh, tránh khỏi tầm
mắt của hai người kia. Đối diện với những người không quen biết này,
Khổng Lập Thanh cảm thấy lúng túng và căng thẳng. Chu Diệp Chương đứng
vững như núi ở đó, dường như hiểu cô không thoải mái, cũng có ý tránh
gió che mưa cho cô.
Khổng Lập Thanh đi đến phía sau Chu Diệp Chương bèn đưa tay muốn bế
Vạn Tường trên lưng A Thần xuống, kết quả lại phát hiện thằng bé đã ngủ
mất rồi, nó ngủ rất thoải mái, nước miếng chảy ướt cả một khoảng lưng A
Thần.
Nhìn thấy Khổng Lập Thanh đưa tay ra, A Thần đang cõng Vạn Tường vội né đi, nói nhỏ: “Đừng đánh thức Vạn Tường, để cho nó ngủ.”
A Thần kiên quyết như vậy, Khổng Lập Thanh cũng không tranh cãi, đưa
tay lau miệng cho Vạn Tường, khẽ nói: “Vạn Tường bôi đầy nước dãi lên áo cậu rồi.”
“Không sao, về nhà thay là được.” A Thần hạ thấp giọng, rõ ràng không quan tâm.
Mấy người phía sau nói nhỏ, mấy người đi trước vẫn tiếp tục chuyện
trò, Khổng Lập Thanh lắng tai nghe ngóng, dường như họ vẫn tiếp tục chủ
đề vừa rồi, nói đến thị trường chứng khoán Mỹ, thái độ trò chuyện thân
mật, nhưng nội dung câu chuyện lại vô thưởng vô phạt.
Khổng Lập Thanh sau khi nhập đoàn với bọn họ được một lúc, hai người
lạ cũng chẳng còn để ý đến cô, tiếp tục đi về phía cửa lớn. Khổng Lập
Thanh và A Thần cũng coi như tự nhiên theo bước phía sau.
Lúc chia tay, Lâm Bội lấy lý do hẹn gặp không bằng tình cờ, nhất định mời họ cùng ăn một bữa. Chu Diệp Chương làm vẻ lúng túng quay lại nhìn
vào Vạn Tường vẫn hồn nhiên ngủ trên lưng A Thần, thuận lợi từ chối:
“Hôm nay quả thật không may, chúng tôi còn phải đưa thằng bé về nhà ngủ
trưa, trẻ con đang tuổi ăn tuổi lớn không nên thiếu ngủ. Hôm khác tôi
xin đứng ra mời anh Lâm làm khách, ý anh thế nào?”
Từ chối hợp tình hợp lý như vậy, Lâm Bội cũng chẳng còn biết nói gì,
lúc này lái xe của hai bên đều đã tới, Lâm Bội và chủ nhiệm Lưu khách
sáo tiễn biệt.
Lâm Bội và Chu Diệp Chương chào nhau xong, thừa dịp Chu Diệp Chương
và chủ nhiệm Lưu chia tay liền quay sang Khổng Lập Thanh, nhẹ giơ tay
phải về phía cô: “Cô Khổng, vừa nhìn cô tôi đã biết cô là một phụ nữ
hiền thục, thật ghen tỵ với anh Chu, hy vọng chúng ta có dịp gặp nhau
nhiều hơn.”
Khổng Lập Thanh đứng bên cánh cửa xe đã mở, Lâm Bội đứng gần cô, anh
ta rất cao, Khổng Lập Thanh gần như phải ngẩng đầu mới nhìn được vào mắt anh ta, cho tới lúc này cô mới thực sự chú ý tới con người này. Khổng
Lập Thanh phát hiện hóa ra anh ta cũng vô cùng đẹp trai, không phải đẹp
trai kiểu thư sinh như A Thần, ngũ quan của anh ta cũng cương nghị và
rất mạnh mẽ, da mặt đẹp như thể được chăm sóc kỹ càng, khóe miệng thường trực nét cười nhàn nhạt, ánh mắt linh hoạt, so với Chu Diệp Chương
không trầm tĩnh bằng.
Khổng Lập Thanh đặt tay mình vào tay anh ta, lòng bàn tay anh ta mịn
màng, hơi ẩm ướt, cô cố tỏ ra lịch sự, tự tin, mặt tươi cười nói: “Anh
quá khen rồi.”
Lâm Bội đợi cô nói xong mới thả tay cô ra, khôi phục khoảng cách ban
đầu, cũng không nói gì thêm, chỉ cười và nhìn cô. Nụ cười của anh ta
hướng về phía cô có vẻ rất lịch sự nhưng ánh mắt lại có vẻ trêu ghẹo,
tán tỉnh.
Kiêu ngạo và gian trá, đó là ấn tượng về Lâm Bội còn lưu lại trong Khổng Lập Thanh sau lần gặp đầu tiên.
Cả đám người đứng đó khách khí chào hỏi mãi mới xong, cuối cùng nhóm
Khổng Lập Thanh cũng ngồi lên xe, khởi động và tăng tốc, hai người phía
sau chỉ còn là hai bóng đen trong gương chiếu hậu, nụ cười trên mặt Chu
Diệp Chương biến mất, dựa người vào ghế, mắt nhìn ra ngoài cửa xe, tay
gõ nhịp trên cằm, đó là động tác thường thấy mỗi khi anh suy nghĩ.
Chu Diệp Chương vốn có khí chất lạnh lùng, mỗi khi không cười mặt
càng nghiêm nghị. Khổng Lập Thanh bế Vạn Tường ngủ say ngồi im bên cạnh
anh, không dám làm phiền, A Thần và tài xế ngồi ghế trước càng không dám lên tiếng, không khí trong xe nhất thời trầm lặng.
Lúc cách nhà nửa đoạn đường, Chu Diệp Chương bỗng nhiên sực tỉnh, anh quay sang nhìn Khổng Lập Thanh, thấy cô có vẻ uể oải chán chường bèn
giơ tay đón lấy Khổng Vạn Tường từ tay cô.
Chu Diệp Chương cho Vạn Tường nằm ngang trên đùi mình, cúi xuống nhìn khuôn mặt cậu bé rồi đột nhiên nói: “Anh chàng này có vẻ đang béo lên.”
Bên này chưa đợi Khổng Lập Thanh đáp lại, bên đó Khổng Vạn Tường đang lúc ngủ say lại bị ôm chặt, có lẽ muốn duỗi thẳng cánh tay ra cho thoải mái, cậu bé vung tay lên, Chu Diệp Chương đang cúi xuống lại không kịp
đề phòng, bàn tay Khổng Vạn Tường đập mạnh vào mặt C