
ềm kinh ngạc. “Hai người không phải loại quan hệ đó sao?”
Vương Điềm không nói toẹt ra nhưng Khổng Lập Thanh biết “loại quan hệ đó” mà Vương Điềm nói rốt cuộc là loại quan hệ gì. Khổng Lập Thanh khẽ
lắc đầu, khuôn mặt trước sau vẫn nở nụ cười: “Không phải.”
Khổng Lập Thanh không ngờ câu nói này của cô khiến mặt Vương Điềm đổi sắc nhanh hơn cả người ta lật sách, ngay lập tức khuôn mặt Vương Điềm
biến thành giận dữ, bỗng nhiên đập bàn mà quát: “Bọn đàn ông đều bại
hoại con bà nó rồi.”
Khổng Lập Thanh chấn kinh mà ba người đàn ông bên cạnh cũng bị tiếng
quát của Vương Điềm làm cho kinh động. Không khí lặng đi một lúc, một
kiểu yên lặng khó nói thành lời, sau phút yên lặng đó, Hạ Bác Đào ngồi
giữa hai người đàn ông cũng gào lên: “Vương Điềm, con nhóc cô lại làm
cái trò gì thế?”
Chuyện chuyển biến trong chớp mắt, người vừa xong mặt còn hầm hầm
giận dữ là Vương Điềm lúc này lại hoàn toàn mất khí thế, cô rụt rè thu
tay về, cúi gằm ngồi yên, không dám ho he gì.
Không khí căng thẳng chốc lát, sau đó bị Chu Diệp Chương khơi chuyện
lấp đi, bên đó đám đàn ông lại tiếp tục tán hươu tán vượn, bên này Vương Điềm vô cùng ủ rũ.
Khổng Lập Thanh nhìn Vương Điềm thất trận quay về ngồi xụi lơ bên
cạnh, cô cuối cùng cũng nhìn ra, Vương Điềm này thật ra vẫn còn là một
cô nàng ngốc nghếch. Trên đời có một kiểu người, tâm tư đơn giản, cho dù có lớn đến bao nhiêu cũng không thèm hiểu một số quy tắc, dám nói dám
làm, sống ở đời thường xuyên vấp váp đến sứt đầu mẻ trán mà vẫn không
chừa, có khả năng đây là một căn bệnh. Do vậy kiểu người như Vương Điềm
kỳ thực là kiểu con gái quá ngây thơ, cho dù thường xuyên gây rắc rối
cho những người bên cạnh, nhưng nếu hiểu đúng cô ấy, sẽ cảm thấy cô ấy
rất đáng yêu.
Khổng Lập Thanh có ý giải vây cho Vương Điềm, bèn nhỏ giọng rủ rê: “Tôi muốn vào nhà vệ sinh, cô đi cùng không?”
Vương Điềm đương nhiên cũng đang cố tìm cách trốn khỏi đây một lúc, nhanh chóng đứng dậy đi cùng Khổng Lập Thanh.
Ra khỏi phòng, Khổng Lập Thanh nhìn thấy A Thần yên lặng đứng ngoài
hành lang. Khổng Lập Thanh căn bản muốn đến hỏi han cậu ta mấy câu,
nhưng cậu ta rõ ràng làm mặt lạnh khiến cô phải từ bỏ ý định. Trên đường đi vào nhà vệ sinh, Khổng Lập Thanh yên lặng suy nghĩ, cuối cùng cô
cũng hiểu ra một đạo lý, tầng lớp càng cao quan niệm về đẳng cấp xã hội
càng rõ ràng.
Vương Điềm ra khỏi phòng là nhẹ nhõm hẳn đi, vào phòng vệ sinh, sau
khi chỉnh lại lớp trang điểm, cơ bản đã phục hồi trạng thái bình thường. Nhà vệ sinh khá lớn, nền lát đá cẩm thạch đen bóng sáng loáng, bồn rửa
còn chuẩn bị nước vệ sinh tay và lắp máy sấy, Khổng Lập Thanh không phải mẫu người nhiều lời, đứng chờ Vương Điềm chỉnh trang lại, sau khi thấy
Vương Điềm đã hoàn toàn như ban đầu liền đưa cô ấy quay về phòng.
Ra khỏi phòng vệ sinh, từ tiểu sảnh bay tới mấy làn khói thuốc, một
người đàn ông đứng dựa vào bức tường đối diện cửa nhà vệ sinh.
Khoảnh khắc nhìn thấy Lâm Bội đó, Khổng Lập Thanh vô cùng kinh ngạc,
anh ta đứng trong góc tối tiểu sảnh, gương mặt ngược sáng có chút u ám,
thờ ơ đứng tựa ở đó, trên môi điếu thuốc cháy sáng nhấp nháy, lúc hai cô cùng đi ra, ánh mắt Lâm Bội không ngại ngần dán vào người Khổng Lập
Thanh, ánh mắt ẩn chứa vẻ khiêu khích khác thường.
Thần thái uể oải, ánh mắt dụ dỗ, mang chút trêu đùa ác ý, Khổng Lập
Thanh bất giác cảm thấy hoảng hốt, cô vội vàng gật đầu chào anh ta rồi
quay người đi qua, cho dù cô cố gắng trấn tĩnh hết mức có thể nhưng bước chân vẫn để lộ chút hoảng loạn.
Đi qua tiểu sảnh đột nhiên nhìn thấy A Thần, tim Khổng Lập Thanh mới
dám đập bình thường trở lại. Cô chợt hiểu, là A Thần đi theo Lâm Bội đến đây, giữa những người đàn ông này luôn có sự đấu trí ngấm ngầm, may mà
Chu Diệp Chương thể hiện là người luôn lo lắng chu toàn, quả thật từ
những nguy cơ nhỏ nhất anh cũng luôn dự liệu đến.
Cho đến khi hình bóng ba người bọn Khổng Lập Thanh khuất hẳn tầm mắt, Lâm Bội mới đứng thẳng người lên, thu lại nụ cười trên môi. Anh ta căn
bản không cố ý đến đây chờ người phụ nữ đó, chỉ là muốn tìm một nơi
thoáng đãng để hít thở, vô thức lại đi tới đây, vẻ hoảng hốt trong mắt
cô anh ta nhìn rất rõ, đúng như dự đoán, người phụ nữ này cũng không
bình tĩnh và lạnh lùng như những gì cô thể hiện ra bên ngoài, cô rõ ràng cũng nhút nhát, tự ti thậm chí là yếu đuối, nhưng cô lại không che
giấu, biểu lộ đều chân thực, cũng rất lặng lẽ, trên người ẩn chứa một
loại khí chất nhẫn nhịn đặc biệt.
Khuôn mặt Lâm Bội dần dần tĩnh lại, ánh mắt hiện lên những biểu cảm
phức tạp, cũng chỉ ở những nơi không có người xung quanh, anh ta mới bộc lộ cảm xúc thật của mình.
Mùa thu ở thành phố B luôn khiến người ta cảm thấy thời tiết khô
hanh, cơn mưa cuối tháng Mười một khiến nhiệt độ hạ đáng kể, mang đến
luồng không khí thật mát mẻ. Mưa nhỏ nhưng rả rích cả ngày, gần tối mà
cả thành phố vẫn chìm trong màn mưa. Mưa làm mờ tầm nhìn, đèn đường cũng mất đi vẻ huy hoàng thường thấy, bốn phía đều cho cảm giác xam xám mờ
mịt.
Từng giọt mưa rơi trên nóc xe phát ra tiếng “tí tách” rõ mồn một,