
đứng cách cô vừa phải,
không gần không xa, một bên từ từ tiến bước, một bên thoải mái chơi đùa, quá hai tiếng đồng hồ vẫn chưa đi xa là mấy.
Khổng Lập Thanh tập luyện mấy tiếng liền, cuối cùng cũng hơi quen
tay, bắt đầu cảm thấy hứng thú với môn thể thao quý tộc này, cùng huấn
luyện viên miệt mài luyện tập, rốt cuộc học được tư thế cầm gậy đánh
bóng, ít nhất mỗi lần xoay người đánh, tỉ lệ trúng bóng cũng tăng lên
đáng kể.
Chu Diệp Chương bận để mắt tới Khổng Vạn Tường phía trước, cũng không thường xuyên quan sát Khổng Lập Thanh, chỉ thi thoảng nhìn lại phía cô
một cái. Khi nào thấy cô bị tụt ở phía sau thì sẽ chậm rãi đợi cô. Bọn
họ một trước một sau cùng với Vạn Tường không ngừng cười nói làm náo
nhiệt cả nơi này.
Sân golf rộng ngút tầm mắt, nhưng đường đi lại rất yên tĩnh, không
thấy ai khác ngoài bọn họ, đến gần trưa bỗng có một chiếc xe điện màu
bạc từ xa chạy về phía này.
Khổng Lập Thanh lúc đầu chẳng để ý, cho đến khi nghe thấy tràng cười
“ha ha” của một người đàn ông trung niên, cô mới dừng tay quay đầu nhìn
lại.
Chiếc xe đi thẳng đến trước mặt Chu Diệp Chương mới dừng, một người
đàn ông trung niên trên dưới bốn mươi tuổi từ trên xe bước xuống, người
còn chưa tới nơi đã thấy mở miệng cười, đến gần sát Chu Diệp Chương liền giơ tay ra, bước thêm một bước thân mật bắt tay, lên giọng nói: “Ôi
chà, hôm nay vô tình gặp được anh Chu ở đây thật là cơ duyên.”
Người tinh ý nhìn một cái sẽ biết đây chính là kiểu cố tình chào hỏi
mới tìm đến, tất nhiên Chu Diệp Chương thừa sức nhìn ra chân tướng, tuy
nhiên là người lịch duyệt, anh chẳng vạch trần, vui vẻ cùng người đàn
ông trung niên đó bắt tay hồ hởi: “Chủ nhiệm Lưu, ông khách sáo rồi.”
Khổng Lập Thanh nhìn thấy họ như vậy biết là Chu Diệp Chương gặp phải người quen. Mà nghe cách nói của Chu Diệp Chương thì người này hẳn phải là quan chức chính phủ, tìm đến chào hỏi như thế hai người họ hẳn phải
có quen biết nhất định. Cùng xuống xe với chủ nhiệm Lưu còn một người
nữa, người đó đội mũ lưỡi trai, vì ngược sáng nên cô không nhìn rõ mặt
anh ta, chỉ biết đó là một người đàn ông còn trẻ, thân hình cao gầy,
trang phục xa xỉ.
Khổng Lập Thanh phỏng đoán đằng sau cuộc gặp gỡ “tình cờ” này hẳn
phải là một câu chuyện phức tạp. Nhưng cô nghĩ dù là chuyện gì thì cũng
chẳng liên quan đến mình, cho nên cũng chỉ nhìn một cái như vậy rồi lại
cúi xuống tiếp tục chiến đấu với quả bóng dưới chân.
Đằng kia chủ nhiệm Lưu đã bắt đầu hướng Chu Diệp Chương chú ý tới
người thanh niên đi cùng, ông ta vẫn giữ nụ cười xã giao trên mặt,
nghiêng mình để Chu Diệp Chương thấy người phía sau rồi lại cười híp mắt nói: “Anh Chu, xin giới thiệu một chút, đây là Lâm Bội, cậu ba nhà họ
Lâm. Hiếm có dịp mọi người hội ngộ ở đây, tôi đứng ra làm cầu nối giới
thiệu hai người làm quen một chút.”
Nói xong, chủ nhiệm Lưu lại quay về phía Lâm Bội giới thiệu tiếp:
“Cậu ba, vị này là Chu Diệp Chương, anh Chu. Anh Chu mấy năm nay đầu tư
vào thành phố B này rất nhiều. Hai người có thể chưa từng gặp mặt nhưng
hẳn phải từng nghe đến quý danh của nhau.”
Người thanh niên tên Lâm Bội chủ động đưa tay ra trước, mặt nở nụ
cười hoàn hảo: “Ngưỡng mộ đại danh anh Chu đã lâu, hôm nay may mắn được
gặp mặt, rất hân hạnh.”
Chu Diệp Chương cùng Lâm Bội bắt tay, trong đầu anh suy nghĩ đang
chạy lòng vòng, người này nếu chỉ đơn giản giới thiệu tên Lâm Bội, có lẽ anh cũng chẳng biết là ai, nhưng giới thiệu là cậu ba nhà họ Lâm thì
lại khác, anh gần như lập tức có thể nhớ ra thông tin liên quan tới anh
ta. Bởi vì Lâm Bội thì không quá nổi tiếng nhưng nhà họ Lâm lại gia thế
khá lẫy lừng. Nhà họ Lâm có thể xếp là giới “quý tộc đỏ”[3'> của Trung
Quốc, trước sau giải phóng trong nhà đã có vài vị tướng, thời đại mới
người ta cũng không còn quá coi trọng khái niệm gia tộc nhưng gia đình
Lâm Bội thực sự là một gia tộc rất có thế lực. Ông và bố của Lâm Bội đều là lãnh đạo cấp cao trên Trung Ương, hai anh trai Lâm Bội cũng là tướng tá cấp cao trong quân đội. Nhà họ Lâm chỉ có duy nhất Lâm Bội này làm
kinh doanh, chỉ nghĩ qua cũng biết anh ta là nhận vật đặc biệt cỡ nào.
[3'> Quý tộc từ thời cộng sản.
Lại nói thêm, nếu truy ngược về thời Mãn Thanh khi tổ phụ của họ cùng thế hệ, thì tổ tiên nhà họ Chu và nhà họ Lâm còn có quan hệ rất không
bình thường. Tất nhiên đó không phải là mối quan hệ hữu hảo gì, mà bọn
họ sớm đã có mối thù truyền kiếp. Thời gian đã lâu như thế, Chu Diệp
Chương cũng chẳng biết rõ căn nguyên thực sự của câu chuyện ngày nào.
Chẳng qua là năm năm trước, lúc Chu Diệp Chương quyết định quay về đại
lục đầu tư kinh doanh, bà nội anh có gọi đến nói sơ qua. Chuyện có nhiều ẩn tình nhưng vì ông nội anh sớm đã qua đời, nhà họ Chu lại chuyển đến
Hồng Kông từ ba đời nay, cho nên những gì bà nội anh biết cũng không
nhiều, chủ yếu là nhắc nhở anh làm ăn phải có đề phòng cẩn thận. Mấy năm nay anh kinh doanh ở đại lục cũng chưa từng va chạm với nhà họ Lâm,
công việc làm ăn cũng xuôi chèo mát mái, cho nên anh cũng không hiểu hôm nay tự nhiên Lâm Bội tìm tới anh rốt cục là c