
y ngắn một lúc, sau cùng đưa tay chọn một chiếc áo sơ mi cao cổ mới mua, cô biết đêm
qua trong mình đã có thứ gì đó bị phá vỡ.
Áo sơ mi cao cổ có nhiều tầng ren xếp chồng, áo len cổ chữ V màu xám
nhạt, một chiếc quần bò bó cùng màu áo len, giày cao gót nhung vintage,
tất cả đều mang phong cách đơn giản, nhưng vì toàn là hàng hiệu nên cũng mang đến cho người mặc một kiểu khí chất khác. Trong gương là một cô
gái khác hẳn trước đây, gương mặt mờ nhạt khiến người khác cảm thấy chua xót. Đường nét hiện tại thoạt nhìn vẫn là mờ nhạt nhưng lại mang chút
lạnh lùng. Rất tốt, dấu vết trên cổ đều được che kín, Khổng Lập Thanh
khẽ thốt thành câu. Cô chăm chú nhìn mình trong gương, cảm thấy hôm nay
từ cơ thể đến nội tâm mình đều dần bị bào mòn.
Đúng lúc đang bần thần, trong gương phía sau lưng cô xuất hiện thêm
một bóng hình người đàn ông nữa. Chu Diệp Chương người quấn khăn tắm
chậm chậm bước vào đúng lúc cô vừa thay quần áo xong, anh chẳng nói
chẳng rằng trước mặt cô thoải mái bỏ khăn tắm để mặc quần áo.
Trong phòng thay đồ lúc này hai người vẫn cùng yên lặng, không ai nói câu gì, chuyên tâm làm việc riêng. Chu Diệp Chương đứng sau lưng Khổng
Lập Thanh cúi đầu cài cúc áo sơ mi, đột nhiên quay một vòng, đem cà vạt
nhét vào tay cô.
Khổng Lập Thanh khẽ cúi đầu ngoan ngoãn nhận lấy chiếc cà vạt Chu
Diệp Chương đưa, với tay dựng thẳng cổ áo của anh rồi kiễng chân luồn cà vạt vòng theo cổ áo. Tiếp xúc gần gũi với anh như vậy nhưng lần này hơi thở không còn hoảng loạn, nhịp tim cũng không gấp gáp như hôm qua, mới
qua một đêm, không hiểu sao cô có nhiều biến đổi đến thế.
Khổng Lập Thanh chưa từng thắt cà vạt cho ai, đành mô phỏng thao tác
đeo khăn đỏ thuở nhỏ còn nhớ được, mới thắt được một nửa bàn tay đã đột
nhiên bị vỗ nhẹ một cái.
“Nhìn kỹ chút, chỉ dạy em một lần thôi đấy.” Chu Diệp Chương nắm lấy
cà vạt, cố ý thao tác thật chậm, bàn tay to khéo léo lên xuống thắt mở,
Khổng Lập Thanh ngẩng đầu, nghiêm túc theo dõi động tác của anh.
Chu Diệp Chương thắt cà vạt xong, Khổng Lập Thanh đưa tay chỉnh lại
giúp anh một lần nữa. Anh khẽ ngẩng đầu phối hợp với cô, biểu cảm rất
thư thái, tinh thần dường như cũng không tồi.
Khổng Lập Thanh chỉnh lại cà vạt xong, Chu Diệp Chương lại đưa một
tay ra trước, Khổng Lập Thanh hiểu ý, cài cúc tay áo cho anh. Hai người
đứng gần như sát nhau, Chu Diệp Chương từ đầu đến cuối đều cúi nhìn
Khổng Lập Thanh, ánh mắt long lanh. Khổng Lập Thanh hàng mi cong rủ dài, nét mặt hiền hòa.
“Anh đã sắp xếp một xe chuyên môn đưa đón em, Vạn Tường từ nay giao
cho dì Thanh chăm sóc thêm. Em cũng nên lỏng tay để cuộc sống của con có thêm nhiều người hơn, nếu chỉ biết có mẹ, cũng không phải là chuyện tốt với nó.” Chu Diệp Chương dùng ngữ khí thương lượng tùy ý nói với Khổng
Lập Thanh mấy câu.
Khổng Lập Thanh cúi đầu suy nghĩ một lát rồi khẽ trả lời: “Có xe đưa
đón sợ đồng nghiệp dị nghị.” Cô không phản đối chuyện cho Vạn Tường gần
gũi những người khác, nhiều người quan tâm sẽ tốt hơn cho thằng bé,
nhưng bình thường cô đã quen làm người kín tiếng, rất sợ bị người khác
chú ý, cô biết chuyện hàng ngày có xe sang đưa đón đi làm sớm muộn cũng
sẽ tạo nên những tin đồn không hay.
Một bàn tay to phủ xuống đầu cô, Chu Diệp Chương tự nhiên vò mái tóc
ngắn thẳng nếp của cô một hồi, làm nó rối tung: “Có quan hệ gì? Sao em
phải để ý như thế?”
Khổng Lập Thanh lại cúi đầu trầm mặc, Chu Diệp Chương đột nhiên dùng
hai tay xoay mặt cô lại, nhìn thẳng vào mắt cô: “Em hãy nhớ, từ nay về
sau phải sống cho thoải mái, nếu có người dám bắt nạt em, em muốn đáp
trả thế nào cũng được, giết người phóng hỏa anh đều giúp em, quan trọng
là em muốn gì thì phải nói ra, hiểu không?”
Khổng Lập Thanh đối diện với ánh mắt lấp lánh của Chu Diệp Chương,
rất mê hoặc. Chu Diệp Chương mặt mày tươi tỉnh, khẽ vỗ vai cô trêu: “Từ
nay đi đứng phải thẳng lưng, sau này còn thấy em khom người, anh sẽ bắt
em đeo đai lưng.”
Khổng Lập Thanh cúi đầu, lí nhí: “Quen rồi, không để ý là lại quên mất.”
Chu Diệp Chương trả lời thoải mái: “Không có ý ép buộc em, nếu em
muốn thay đổi thì tự điều chỉnh dần dần, thoải mái là được, có vài thứ,
đợi có thời gian, anh sẽ tìm người về dạy cho em.” Chu Diệp Chương nói
xong, cũng không nghĩ lãng phí thời gian, tùy tiện nói thêm một câu: “Đi xuống nhà ăn sáng thôi, không còn sớm nữa.”
Kể từ ngày gặp nhau, đây là lần đầu tiên hai người sánh vai cùng đi
xuống dưới nhà. Cho dù họ không quá thân mật, không nắm tay, giữa hai
người vẫn để một khoảng trống nhưng hai người lớn ngồi trong phòng khách dưới lầu dường như đều nhận ra quan hệ giữa bọn họ đã có thay đổi.
Khổng Lập Thanh nhạy cảm phát hiện ánh mắt A Thần nhìn mình có vẻ nheo
lại, còn dì Thanh cũng nhìn cô cười, nụ cười trìu mến hơn bình thường
mấy lần.
Khổng Lập Thanh và Chu Diệp Chương xuống tới lầu đúng lúc dì Thanh
dắt tay Khổng Vạn Tường đi ra ngoài. Khổng Vạn Tường nhìn thấy mẹ nhưng
vẫn yên lặng đứng bên dì Thanh, vẫy vẫy bàn tay nhỏ hướng về phía cô:
“Mẹ, con đi học đây, bye bue.”
Khổng Lập Thanh cũng qu