
ay về phía cậu bé, cười thật tươi: “Bye bye.”
Xem chừng Vạn Tường thích ứng với cuộc sống và con người ở đây rất
nhanh, cô cũng thấy yên tâm hơn nhiều.
Ăn sáng xong ba người lớn cùng rời khỏi nhà, dưới lầu quả nhiên đã có sẵn một chiếc xe đợi Khổng Lập Thanh, chính là chiếc BMW màu đen bọn họ cùng ngồi đi mua sắm hôm đó. Chu Diệp Chương từ lúc ra khỏi nhà mặt mũi lại có phần lạnh lùng như cũ, mở cửa xe giúp Khổng Lập Thanh, đợi cô
ngồi vào xong mới cúi xuống nói với cô một câu: “Đi đường chú ý cẩn
thận.” Sau đó đóng cửa xe lại và đi về phía chiếc Cadillac.
Ngồi ở ghế sau nhìn quang cảnh đường phố vụt qua trước mắt, nhiều năm sau Khổng Lập Thanh vẫn nhớ rõ tâm trạng mình lúc ấy. Đó là loại cảm
giác trong hoảng hốt có chút thiếu chân thực, tất cả xảy đến quá nhanh,
quá mạnh, cảm quan bị đánh vào quá sâu, nội tâm lại vẫn trống hoác như
cũ.
Còn cách bệnh viện hai dãy phố nữa, Khổng Lập Thanh liền nói tài xế
dừng xe lại, anh ta có vẻ rất khó xử, chỉ biết lắp bắp: “Cô Khổng...”
“Không sao đâu, anh đi luôn đi, tôi muốn đi bộ, hôm nay trời rất
đẹp.” Khổng Lập Thanh bất chấp phản ứng của tài xế, vừa lạnh lùng vừa cố chấp, thẳng tay mở cửa xe bước xuống. Người tài xế bất lực chỉ còn biết nhìn theo bóng cô đi xa dần, không dám cùng cô tranh cãi nữa.
Buổi sáng mùa thu, không khí trong lành, mặt trời mới ló dạng trải
khắp nhân gian ánh nắng vàng ấm áp, Khổng Lập Thanh khoan thai thả bước, bên đường đâu cũng là cảnh phố phường phồn hoa, người đi đường phần lớn vội vã cúi đầu bước đi cho kịp giờ làm, mấy quầy bán đồ ăn sáng nhộn
nhịp mở đầu cho một ngày kinh doanh mới, trong khung cảnh náo nhiệt có
thể cảm nhận rõ hơi thở cuộc sống.
Bước đi trong gió mát, nội tâm Khổng Lập Thanh cảm thấy khoảnh khắc
này mình thực sự tự do. Hai ngày vừa rồi cô đã trải qua quá nhiều
chuyện, tâm trạng phức tạp, lúc này có thời gian cô mới có thể tĩnh tâm
suy nghĩ một chút.
Nửa cuộc đời đã sống Khổng Lập Thanh chưa từng được ai thật lòng quan tâm chăm sóc. Kinh qua cuộc sống bị giày vò dẫn đến cô luôn phản ứng
chậm hơn biến cố nửa bước, nhưng cho dù có chậm hiểu như vậy cô vẫn có
thể nhận biết người đàn ông tên Chu Diệp Chương kia ít nhất cũng thích
mình. Nhưng bối cảnh sống người đó phức tạp đến như vậy, chẳng hiểu sau
này cuộc sống của cô sẽ bị anh đẩy trôi dạt đến đâu, cô không tưởng
tượng nổi, chính vì vậy cô cảm thấy hoảng sợ. Bản thân cũng từng ôm ấp
những mộng tưởng về tình yêu, nơi sâu thẳm con tim cô vẫn hằng ấp ủ một
khát vọng ngọt ngào, đó phải là một người đàn ông hiền lành tốt bụng,
không cần có quá nhiều tiền, chỉ cần có thể bỏ qua khuyết điểm của cô,
không chê cô, yêu thương cô, quý mến Vạn Tường, khiến tinh thần cô thực
sự thoải mái. Vậy mà bỗng nhiên cuộc đời cô lại xuất hiện một người đàn
ông tên là Chu Diệp Chương, anh ta phá vỡ “cái kén” cô cuộn mình vào,
sau đó cứ bám dính lấy cô, cho dù có làm cô đau đớn vậy đấy, cảm quan bị tác động mạnh mẽ như thế đấy, nhưng trong tâm trạng đau buồn lại hàm ẩn niềm vui. Bao nhiêu năm qua, từ khi có ý thức đến nay, mới có người
nguyện cùng cô chia sớt ngọt bùi, cho dù là một người như vậy đi chăng
nữa, ánh lệ dần dần dâng lên trong khóe mắt Khổng Lập Thanh.
Đường phố đầu thu, giữa đám đông hối hả, một người phụ nữ quần áo
hàng hiệu đứng ngây ở đó, mắt rưng rưng nhưng miệng lại mỉm cười.
Cuộc sống của Khổng Lập Thanh từ đây chuyển sang bước ngoặt mới, tài
xế ngày nào cũng đưa đón cô đi làm, qua một thời gian dài, cuối cùng
cũng bị các đồng nghiệp để ý biết được.
Từ khi Khổng Lập Thanh đến làm ở bệnh viện này cũng không có đồng
nghiệp nào biết hoàn cảnh của cô. Dù công tác đã lâu nhưng cô không hề
kết giao với ai. Đợt rồi có tin đồn, làm người ai không có bản tính tò
mò, nên không lâu sau, trong bệnh viện, người biết cô không ít. Hàng
ngày gặp mặt các y bác sĩ trong bệnh viện, đặc biệt là những y bác sĩ
cùng làm ơ khoa sản, cô đều cảm thấy họ đang đưa mắt nhìn trộm mình đầy
tò mò. Những lúc như vậy cô thường làm mặt lạnh, tỏ ra không quan tâm,
làm ngơ mà đi qua, chỉ có cảm xúc bên trong đã bắt đầu biến đổi. Trước
đây mỗi khi bị người khác chú ý, cho dù bên ngoài luôn cố làm vẻ không
quan tâm thì trong lòng vẫn thấy căng thẳng. Mà bây giờ lại bình tĩnh
hơn nhiều, kiểu như cảm xúc tê liệt, chí ít cũng không còn hoảng sợ.
Khổng Lập Thanh không biết là, trong lúc mình đối phó với những người nhìn trộm, dáng đi không tự giác luôn ngẩng đầu nâng cằm, thẳng lưng
ưỡn ngực, khiến người nhìn vào có cảm nhận cô thanh cao mà lạnh lùng.
Cùng là vẻ mặt lạnh lùng nhưng không còn vẻ lạnh lùng bất lực ngày
trước, bây giờ vẻ lạnh lùng đó mang theo sự sắc sảo khó tin. Bằng hành
động thực tế Chu Diệp Chương đã giúp cô dần dần thay đổi từ trong ra
ngoài.
Khổng Lập Thanh trời sinh tính cách cô độc, thành ra xưa nay cả ngày
mặt mũi lạnh lùng, tới khi có người bắt đầu chú ý, cho dù rất muốn gần
gũi cô, nhưng mỗi lần có ý định kết giao đều bị bộ mặt lạnh nhạt của cô
làm cho chùn bước. Vì vậy nên có lúc cô rất gây chú ý nhưng cuối cùng
vẫn chẳng cùng a