
ngại
ngần mở miệng: “Thực ra tôi cũng là con ngoài giá thú, nhưng tôi không
tốt số như em trai cô, có người chị gái tốt như vậy. Mẹ tôi vì sự sinh
tồn của tôi mà chết không rõ ràng.”
Câu chuyện đến đây, hai người cùng chìm vào im lặng. Lúc sau Lâm Bội
đi đến bên giường, trong phòng này không có hệ thống sưởi, đã vào đông
nên rất lạnh. Đến đêm khuya, Khổng Lập Thanh mở tủ quần áo, lấy tấm chăn lâu ngày chưa giặt tuy phủ đầy bụi và có mùi ẩm mốc nhưng giũ bụi đi
thì cũng có thể dùng ngay, cô quyết định quấn chăn nằm trên sofa ngủ.
Đêm nay lại một đêm nữa Lâm Bội không quấy rầy cô. Trước lúc chìm vào giấc ngủ, ánh mắt mông lung của anh ta cuối cùng cũng dừng lại ở cái
bóng của chính mình, nửa nằm nửa ngồi nhìn ra cửa sổ, biểu tình khó
đoán.
Tỉnh lại lần nữa, bên ngoài bầu trời vẫn tối đen, nhưng căng mắt vẫn
có thể lờ mờ nhìn thấy có tuyết rơi, Cung Tứ Hải vẫn y giờ mang bữa sáng tới. Giải quyết xong bữa sáng, Khổng Lập Thanh kiểm tra vết thương cho
Lâm Bội, hai người đều không nói gì suốt buổi sáng, Lâm Bội lại càng
trầm ngâm, trọn buổi sáng ngoài một lần đứng lên vào nhà vệ sinh, còn
thì đều ngồi chết dí trên giường nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết đang
suy nghĩ gì, Khổng Lập Thanh cảm thấy anh ta có gì đó khác lạ.
Thời gian này đối với Khổng Lập Thanh mà nói cũng rất khó khăn, đến
giờ ăn trưa mà hai người cùng không thấy đói, Cung Tứ Hải vẫn căn chuẩn
giờ mang thức ăn tới, họ chỉ ăn qua loa một chút cho xong bữa rồi lại
quay về cư ngụ tại địa bàn của mình, người nằm giường, người ngồi sofa,
chẳng nói gì với nhau, cùng thầm đếm bước thời gian trôi đi.
Khổng Lập Thanh nằm trên sofa bắt đầu ngơ ngẩn, sau đó cảm thấy hơi
hơi buồn ngủ, nhưng đúng lúc cô mơ màng đột nhiên trong sân truyền đến
tiếng động khiến cô giật mình bật dậy, nhìn vội ra ngoài cửa sổ, bên
ngoài trời đã nhá nhem nhưng cũng chưa đến giờ ăn tối. Lập tức Khổng Lập Thanh hoảng hốt đến cứng đơ, không dám phản ứng, những tiếng bước chân
đều đều vọng đến, người đó bước rất chậm, dường như bước một bước một đi đến cửa.
Khổng Lập Thanh căng thẳng nhìn ra, bước chân đến cửa thì dừng lại
một chút, sau đó cánh cửa dần dần bị đẩy ra, Cung Tứ Hải người dính đầy
tuyết mang theo một luồng hơi lạnh tiến vào, anh ta dừng ngay bên trong
ngưỡng cửa, đấu mắt với Lâm Bội trên giường chán chê mới nói: “Cậu ba,
chúng ta có thể về rồi.”
Khổng Lập Thanh nháy mắt cảm thấy toàn thân mất hết sức lực, lập tức đổ sụp xuống đất.
Đưa con tin trả về, không biết bọn họ sẽ làm gì, càng không biết đã
đàm phán thế nào, cũng vẫn là nhà hàng hải sản lúc đầu nơi xảy ra
chuyện. Lúc chiều, Khổng Lập Thanh cùng bọn họ đi từ thành phố T, đến
thành phố B đã là gần tối, khi xe từ đường cao tốc rẽ vào nội thành, mặt trời đã lặn.
Khi Lâm Bội lái chiếc Honda màu trắng dừng trong bãi đỗ xe, Khổng Lập Thanh từ ghế sau đã nhìn thấy chiếc Cadillac mà Chu Diệp Chương hay đi
đậu sẵn ở xa xa. Bây giờ đang đúng bữa, xe của thực khách đậu san sát
trước nhà hàng, chỉ riêng chiếc Cadillac nghênh ngang đậu ngoài hàng
lối, tách biệt và nổi bật.
Không biết là vô tình hay cố ý, Cung Tứ Hải lái xe đến cách chiếc
Cadillac đó mấy chục mét thì dừng lại. Khổng Lập Thanh cũng chẳng cân
nhắc gì nhiều, đợi xe dừng hẳn rồi mở cửa xe bước xuống dứt khoát hướng
về phía đó đi thẳng một mạch.
Đại khái khoảng cách hai xe cỡ chỉ hai ba chục mét, Khổng Lập Thanh
bước chầm chậm từng bước. Lúc mới bắt đầu xuống xe trong lòng cô thấy
rất vui, có chút kích động lẫn cảm giác nhẹ nhõm, nhưng càng đến gần
chiếc Cadillac, Khổng Lập Thanh lại càng thấy lòng trùng xuống. Cô nhìn
chiếc xe, cửa kính tối thẫm đóng kín như xưa nay vẫn thế, chiếc Cadillac này thật như chủ nhân của nó, góc cạnh mà thâm trầm, anh bình đạm mà
lại sâu sắc, chiếc xe này bên ngoài dù lạnh lẽo bao nhiêu nhưng bên
trong cô biết luôn có thể sưởi ấm trái tim mình. Cô đã động lòng trước
người đàn ông như thế, giữa hai người là khoảng cách ngàn vạn dặm chênh
lệch đẳng cấp, cô có tài cán gì mà đòi ngang hàng với anh dù chỉ một
phương diện.
Lúc đến gần, đúng như dự liệu của Khổng Lập Thanh, cửa xe tự động mở
ra từ phía trong. Ở vị trí của cô không thể nhìn rõ Chu Diệp Chương, ghế ngồi cạnh cửa là chỗ dành cho cô, không hiểu nghĩ gì, trước lúc bước
lên xe Khổng Lập Thanh ngoái đầu nhìn về sau một cái.
Đường sáng cuối chân trời cuối cùng cũng biến mất, ngoài trời tuyết
vẫn lất phất rơi, dưới ánh đèn đường vàng nhạt, hoa tuyết ánh lên vẻ đẹp đến nao lòng. Xe của Lâm Bội vẫn đậu nguyên chỗ cũ, còn anh ta chẳng
biết từ lúc nào đã bước ra ngoài đứng dựa bên xe, nhìn thẳng về hướng
Khổng Lập Thanh đi. Cô không nhìn rõ mặt anh ta, chỉ thấy phía sau con
người đó là chiếc bóng bị phóng đại, anh ta đứng đó, trong chiều tối có
chút suy sụp, có chút cô độc. Thực ra Lâm Bội cũng là một người đáng
thương. Khổng Lập Thanh thu lại ánh mắt, cúi người ngồi vào trong xe.
Khổng Lập Thanh người vừa hạ xuống ghế, còn chưa kịp phản ứng gì,
thần kinh lập tức đã cảm nhận được bầu không khí dị thường xung quanh,
quay đầu nhìn