
m nữa, rồi quay lại hỏi Lâm Bội: “Anh khát nước không?”
Ánh mắt Lâm Bội nhìn cô bất định, Khổng Lập Thanh mở một chai nước
mới đưa đến trước mặt anh ta, Lâm Bội cứ thế ngây ra nhìn chai nước
trước mặt, như vậy mãi một lúc lâu sau anh ta mới đưa tay ra cầm lấy
chai nước, đưa lên ngửa cổ uống liền mấy ngụm.
Uống xong, Lâm Bội lại đưa chai nước cho Khổng Lập Thanh, anh ta lại
tiếp tục nhìn cô, ánh mắt càng tối lại, không hiểu có ý gì: “Cô vẫn là
người như vậy, giống hệt lần đầu tiên tôi gặp.”
Khổng Lập Thanh đóng nắp chai nước, để sang một bên, chậm rãi nói:
“Tôi thật ra cũng định bỏ đi, nhưng ra đến cổng lại bị vệ sĩ của anh
ngăn lại, những đồ này cũng là anh ta mang đến đưa cho tôi.”
Khổng Lập Thanh không muốn giải thích căn kẽ, thật ra trong lòng cô
trước nay luôn thích thú những hoàn cảnh có tính gay cấn như trong phim
hành động, ví như người bị ép đến chỗ chết lại thông minh biết nắm lấy
thời cơ, vượt qua thử thách trong chân tơ kẽ tóc, còn kiểu cơ hội trốn
thoát bày ra trước mắt nhưng lương tâm lại ngăn cản hành động, cô cảm
thấy đó là hèn nhát, đạo đức giả, không hề vĩ đại. Thực ra bây giờ cô
chỉ muốn mình thanh thản một chút, đồng nghĩa với lựa chọn ở lại là tự
đặt bản thân vào nguy hiểm, đối với Vạn Tường mà nói đó là một hành vi
vô trách nhiệm của cô. Vì thế lòng cô đầy mâu thuẫn, cô thật sự không
thấy hành động của mình có gì đáng tự hào.
Lúc Khổng Lập Thanh nhắc đến vệ sĩ, Lâm Bội ngây ra một lúc, sau đó
anh ta quay về phía cửa sổ nhìn ra ngoài trời, lúc trả lời thể hiện rõ
ràng tâm tư đang bị xáo trộn mạnh: “Vậy sao cô còn lấy tiền của tôi? Lẽ
nào ngay cả tiền lẻ gọi điện thoại cô cũng không có?”
Trên người Khổng Lập Thanh thực sự không có tiền, mỗi lần cô ra ngoài dự tiệc cùng Chu Diệp Chương đều ăn mặc chải chuốt, phụ kiện rườm rà,
lại còn toàn váy áo vừa cắt mác, trong túi không để sẵn tiền, nghĩ thế
cô bèn ngập ngừng trả lời: “Tôi đúng là không có tiền trong người.”
Câu trả lời của Khổng Lập Thanh dường như đã làm cho Lâm Bội tức
giận, anh ta quay về phía cô tức giận gào lên: “Vậy sao cô phải lấy của
tôi tới mấy trăm tệ, gọi một cuộc điện thoại cần từng ấy tiền à? Cô ở
cùng Chu Diệp Chương không phải là không quan tâm đến tiền sao? Nếu
thích tiền sao cô không lấy hết đi?”
Thấy Lâm Bội có vẻ đang mất kiểm soát, Khổng Lập Thanh không muốn đổ
thêm dầu vào lửa chọc giận anh ta, cô quay đi chỗ khác, không dám nói
năng gì.
Không khí yên lặng lan dần khắp căn phòng, Lâm Bội nhìn ra cửa sổ rất lâu, sau đó lại cúi đầu chìm trong suy nghĩ, lại sau rất lâu nữa anh ta mới sực tỉnh nhìn sang Khổng Lập Thanh. Thấy cô ngồi bó gối ở đó, anh
ta cảm thấy dáng vẻ cô lúc này thật yếu đuối và đáng thương. Trong mắt
Lâm Bội, đàn bà hoặc là mạnh mẽ, hoặc là hiền lành, nhưng dù có trong bộ dáng nào thì cũng đều hơi kiểu cách, nhưng Khổng Lập Thanh này, ngay cả chút che giấu cũng không buồn làm, đơn giản không màu mè, cử chỉ không
khiến người khác có cảm tình, nhưng lại rất chân thật. Thế kỷ Hai mốt
này, ngay cả giới tính cũng có thể không thật mà lại còn người như vậy,
thật là khó tin.
Lâm Bội quay đầu nhìn bóng Khổng Lập Thanh một lúc, vừa mở miệng định nói gì đó thì lại bị tiếng gõ cửa từ ngoài sân vọng tới cắt ngang,
tiếng gõ trên cổng sắt vang lên không to, Khổng Lập Thanh quay lại vừa
vặn bắt gặp ánh mắt Lâm Bội.
Hai người đều phản ứng bình tĩnh, đặc biệt là Lâm Bội, mặt không biểu cảm, Khổng Lập Thanh đứng dậy đi ra cửa, nói: “Có lẽ là vệ sĩ của anh
mang đồ đến.”
Bên ngoài cửa Cung Tứ Hải vẫn ít nói như mọi khi, lẳng lặng đặt cái túi vào tay Khổng Lập Thanh rồi dứt khoát bước đi.
Khổng Lập Thanh xách hai túi đầy đồ ăn và hoa quả vào nhà, Lâm Bội
dường như đã biết trước, lặng lẽ nhìn cô bày các thứ lên bàn trà.
Rất nhiều đồ ăn, bày kín cả bàn, Khổng Lập Thanh cầm hộp cơm lên quay lại nhìn Lâm Bội, Lâm Bội chẳng đợi cô gọi, tự mình từ giường đứng dậy
đi về phía cô.
Khổng Lập Thanh không muốn ngồi quá gần Lâm Bội, cô đứng dậy ra ngoài phòng khách bê vào một chiếc ghế, đặt xuống ngồi đối diện với Lâm Bội,
hai người yên lặng ăn cơm.
Khổng Lập Thanh trời sinh không phải là người hay suy nghĩ, tâm tư
của cô không quá nặng nề, vẻ mặt buồn buồn như vậy hoàn toàn là kết quả
của bao nhiêu năm bị dồn nén. Cô lớn lên trong áp bức, khi áp lực quá
lớn cô không còn sức mà để tâm, hoàn toàn bỏ qua quá trình suy nghĩ, chỉ biết phải ăn, phải ngủ. Đã hai mươi tư giờ qua cô chưa ăn gì, cho nên
lúc này ăn cơm đặc biệt thấy ngon miệng.
Lâm Bội cũng đã cả ngày không ăn gì nên ăn cũng nhiều, có điều anh ta ăn uống từ tốn hơn Khổng Lập Thanh nhiều. Mấy lần nhìn lên thấy Khổng
Lập Thanh tướng ăn không mấy nho nhã, Lâm Bội có vẻ rất ngạc nhiên nhưng cuối cùng anh vẫn không nói gì.
Thật ra mà nói, nhận xét tướng ăn của Khổng Lập Thanh không tốt cũng
là nói quá, cô cùng lắm chỉ là nhai nuốt nhanh hơn người khác một chút.
Cô ăn nhiều nhưng khi ăn cũng không nhai thành tiếng, cho nên chỉ có thể nhận xét là cô ăn uống hơi thiếu e lệ, nhưng vì Lâm Bội đã quá quen nết ăn uống nhỏ nhẹ