
“Tuyệt Sát Lâu?!”
“Đúng rồi.”
“Cầm.”
Một cái gánh nặng theo tay Vong Thu tiến vào nhà tranh, rất nhanh liền nghe truyền ra âm thanh hưng phấn “ Vong Thu công tử quả nhiên là có uy tín
Vong Thu xoay người phải đi.
Trong phòng lại truyền ra thanh âm,“Rời đi sẽ không quay đầu?”
“Ngươi không phải đem tin tức bán sao?”
“Cũng không hoàn toàn vật, ta không phải kẻ vong ân phụ nghĩa, năm đó nếu không phải ngươi giúp, ta trốn không thoát Tuyệt Sát Lâu”, kỳ thật hắn cũng chỉ nói ra nàng từng là sát thủ mà thôi.
“Lời này ta nhớ kỹ.”
“Có tin tức truyền đến, Nam Cung Bất Minh cùng Cốc Lưu Phong đang hướng đến Tuyệt Sát Lâu.”
“Cảm tạ.”
Nơi này chỉ còn lại tiếng nước suối chảy.
************
Xuyên qua một rừng cây, phóng tầm mắt nhìn khắp nơi cũng là một mảng rừng cây xanh tốt. Hai người cho xe ngựa dừng lại. Phía trước ba dặm là địa bàn của Tuyệt Sát Lâu, nghe nói trong phạn vi một trăm dặm, ngay cả ruồi bọ cũng đừng mơ tưởng có thể giấu diếm bọn họ mà bay vào.
Nam Cung Bất Minh cùng Cốc Lưu Phong liếc nhau, đạt thành ăn ý, nhấc dây cương, chuẩn bị tiếp tục đi.
“Cốc Lưu Phong.”
Âm thanh quen thuộc làm cho Cốc Lưu Phong quay đầu, chỉ thấy xa xa có một thân ảnh đang vội vàng tiến đến, trong chớp mắt liền ở ngay trước mặt.
“Vong Thu!”
“Nam Cung Bất Minh, vì sao dẫn hắn tới nơi này?” Ánh mắt của nàng biểu lộ chất vấn
“Ta nghĩ hiện tại chúng ta có thể không đi .” Nam Cung Bất Minh thả lỏng nở nụ cười, nói thực ra hắn thật sự không nắm chắc có thể toàn thân từ Tuyệt Sát Lâu đi ra không.
“Ngươi không muốn sống nữa sao, bay nhanh như vậy sẽ động thai khí” Cốc Lưu Phong lập tức đi xuống, cầm tay nàng, thanh âm hơi hơi giận.
‘Ngươi đi thêm về phía trước nửa dặm sẽ tiến vào Thiên Tuyệt Địa Sát trận”, Vong Thu dẩu môi, cố gắng làm cho tiếng nói của mình nghe không có gì khác thường.
“Không phải còn chưa tới địa bàn của Tuyệt Sát Lâu sao?”
“Lời giang hồ đồn đãi nếu có thể tin trên đời này sẽ không chết nhiều người như vậy”
Nam Cung Bất Minh nhận thức đồng gật gật đầu,“Như thế.”
“Ngươi đi đâu vậy?” Cốc Lưu Phong lại hỏi.
Vong Thu đột nhiên đưa tay đè lấy ngực, cố gắng đè lại cảm giác buồn nôn đang dâng lên cổ.
Cốc Lưu Phong nhướng mày, đưa tay giúp nàng bắt mạch, sắc mặt lập tức trở nên khó coi “ ngươi rốt cuộc là đã đi bao nhiêu dặm đường rồi?”
“Vì sao không cùng hắn hồi Nam Cung sơn trang?” Nàng không đáp hỏi lại.
“Không phải chuyện gì ta đều nghe ngươi .”
“Cốc Lưu Phong,” Nàng khẽ cắn môi, trừng mắt hắn,“Ta đây hiện tại chính là bị ngươi làm hại.” Nguyên bản nàng không cần đi một chuyến này .
Nam Cung Bất Minh ở một bên gãi gãi quai hàm, hắn đồng ý với lời nói của Vong Thu hơn nữa thoạt nhìn, “Tiểu bác” của hắn căn bản thật để ý tên kia, nếu không sẽ không bất chấp tính mạng mà tới.
“Ta không hy vọng mỗi lần ngươi có việc đều một mình gánh vác.”
“Nếu ngươi không có năng lực giúp ta chia sẻ thì đừng trở thành gánh nặng của ta” thanh âm của nàng rất thấp, thấp đến mức chỉ có hai người họ nghe thấy.
Cốc Lưu Phong đỡ nàng đến bên một gốc cây đại thụ ngồi xuống, trên mặt lộ rõ vẻ áy náy cùng tự trách.
“oa”, nàng rốt cuộc nhịn không được ói ra, sắc mặt trở nên trắng bệch.
“Thu nhi, đừng lo.”
Nàng vị vào gốc cây đứng lên, hít sâu hai cái nói “ không có việc gì”
Nàng giúp đỡ thụ đứng lên, hít sâu hai khẩu khí,“Không có việc gì.”
“Ta biết.”
“Chúng ta còn đi phía trước đi sao?” Có người không an phận hỏi.
“Xin cứ tự nhiên.” Vong Thu thực khách khí thân thủ làm ra tư thế “Thỉnh”.
“Tiểu bác, không cần như vậy nặng bên này nhẹ bên kia đi?”
Cốc Lưu Phong đưa đi qua một cái xem thường,“Câm miệng của ngươi lại.”
“Tiểu dượng, hiện tại chúng ta đi chỗ nào?”
“Trở về.”
“Vậy không phải đi một chuyến không công sao?”
“Đến đây sẽ không hội bạch chạy.”
“Thu nhi, ngươi tính làm cái gì?” Cốc Lưu Phong đứng lên.
“Đi.” Nàng nhảy lên ngựa, sau đó hướng hắn vươn tay. Hắn đành phải đem toàn bộ nghi vấn nuốt vào trong bụng, túm lấy tay nàng nhảy lên lưng ngựa, đem nàng ôm vào trước ngực.
Nam Cung Bất Minh ngồi trên lưng ngựa cúi đầu cười trộm.
“Ngươi làm sao mà biết chúng ta tới chỗ này?”
“Trên giang hồ nói về các ngươi rất nhiều.”
Cốc Lưu Phong quyết định không mở miệng để nàng bớt giận.
************
Đó là hắc điếm
Trên ngọn cây, theo gió tung bay là bảng hiệu viết hai chữ rất lớn – Hắc Điếm.
Thật sự là quang minh chính đại đến cực điểm, vô luận như thế nào, dám làm như thế chủ quán đều đáng giá để người ta nhìn hắn với một cặp mắt khác.
Nam Cung Bất Minh nhìn hai chữ trên bảng hiệu, nhịn không được đưa tay sờ sờ mũi “ Tiểu bác, ngươi xác định muốn vào đây ngủ sao?”
“Xác định.”
“Hắn như thế nào lại dám đặt tên như thế chứ?”
“Ngươi quản được người ta”, Cốc Lưu Phong không để ý, đưa ta đỡ Vong Thu vào điếm.
“Có sắc quên bạn” Nam Cung Bất Minh vừa lẩm bẩm vừa đi theo vào bên trong.
“Xin mời các khách quan vào bên trong muốn ăn uống chút gì không” tiểu nhị nhiệt tình chào đón.
Nam Cung Bất Minh từ khi vào cửa, ánh mắt liền nhìn chằm chằm chưởng quầy.
“Tam thiếu, ngươi cảm thấy chưởng quầy quốc sắc thi