
” Hắn hứa hẹn, đây là cả đời hứa hẹn, vĩnh không sửa đổi.
Vong Thu không có lên tiếng trả lời, cho dù trong lòng cảm thấy ấm áp , nàng cũng rất rõ ràng biết thế sự thường thường khó liệu. Mới sáng tinh sương đã có nhiều người chạy đến tân phòng của người khác là một chuyện hết sức kỳ quái. Cho nên khi Cốc Lưu Phong thấy trước cửa phòng mình tụ tập một đám người nhất thời có chút ngây ngốc
“Cốc công tử, tân nương tử đâu? Chúng ta muốn nhìn xem một chút a”
Hắn hiểu được có người muốn nhân cơ hội này làm cho hắn không thể đổi ý, buộc hắn phải thừa nhận.
“Nương tử, bằng hữu giang hồ muốn gặp mặt ngươi một lát, không cần phải xấu hổ nha” hắn vui vẻ cười, có thể dùng hai từ hớn hở để hình dung.
Giai nhân xinh đẹp trong xiêm y màu đó đứng bên cạnh Cốc Lưu Phong tuấn mỹ nhìn giống như một đôi tiên đồng ngọc nữ.
“tân nương tử đẹp quá” có người tán thưởng.
Có người lại biến sắc mặt, nàng rõ ràng bị vây trong Ảo trận làm sao có thể xuất hiện ở đây?
“Làm phiền Dịch trang chủ giúp Cốc mỗ làm mai, cưới được một thê tử xinh đẹp như hoa như ngọc, Cốc mỗ thực sự rất cảm kích.
Nghe lời cảm tạ của Cốc Lưu Phong có người sắc mặt lại hầm hầm.
“Không biết Cốc phu nhân là thiên kim nhà ai a?”
“đúng nha, như thế nào cũng chưa nghe nói qua.”
Nhưng trong đám người cũng phát hiện cô nương trước mặt thật quen mắt, hồi sau chợt nhớ ra “ là Vong Thu công tử”
Tiếp theo càng có thêm nhiều người nhớ tới vị công tử biểu tình đạm mạc ở Nam Cung sơn trang, thì ra lại là một cô nương mà còn là cô nương rất xinh đẹp, hèn chi Cốc đại thần y lại cố ý dây dưa, quấn quýt không rời
“Đó là để nương tử nhà ta thuận lợi hành tẩu giang hồ, mọi người sau này không ngại vẫn có thể gọi là công tử”
“Cốc thần y thật yêu thương thê tử”
“Thê tử cưới về là để yêu thương mà”
Ngay lúc mọi người đang vui vẻ chúc mừng, một giọng nói giận dữ từ xa truyền đến
“Cốc đại ca, ngươi không thể cưới nàng, nàng là một sát thủ”
Đám người tự động tách ra, Dịch Nhan Bình nghiêng ngả lảo đảo chạy tới.
“Nàng là sát thủ, Cốc đại ca ngươi không thể cưới nàng a.”
Cốc Lưu Phong mặt nhăn nhanh mày,“Dịch cô nương, nói chuyện phải có bằng chứng, ngươi là từ đâu mà biết đượ thân phận của Thu nhi?”
“Từ tin tức của mật thám giang hồ Thuận Phong Nhĩ chẳng lẽ còn giả sao?”
Ánh mắt mọi người đều tập trung đến vẻ mặt bình tĩnh, nhàn nhã của Vong Thu
“Nếu là thật, Dịch trang chủ còn giúp Cốc Lưu Phong chuẩn bị hôn lễ này là thế nào?”
Câu hỏi nhẹ nhàng lại như giáng cho chủ nhân nơi đây một cái tát, tiền mất tật mang hay còn nói là không trộm được con gà còn mất luôn nắm thóc chính là diễn tả tình cảnh của Tàng Kiếm sơn trang hiện tại.
Cốc Lưu Phong thở dài, vẻ mặt bất đắc dĩ
Cốc Lưu Phong thở dài, vẻ mặt bất đắc dĩ,“Dịch cô nương, ngươi đối với tại hạ có tình ý, tại hạ thực cảm động nhưng người cứ quấn quýt, si mê ta như vậy cũng không phải là chuyện tốt. Huống hồ hiện tại Cốc mỗ đã cưới vợ, chỉ có thể cô phụ một tấm chân tình của cô nương”
Dịch Nhan Bình nhất thời tức giận đến nói không ra lời, chỉ có thể nhìn về phái phụ thân xin giúp đỡ.
“là lão phu không biết cách dạy dỗ nữ nhi, mong Cốc công tử thứ lỗi”
Dịch Nhan Bình khiếp sợ nhìn phụ thân.
“Dịch trang chủ khách khí , hai vợ chồng chúng ta cũng không tiện ở lại quý trang quấy rầy, hôm nay xin cáo từ”
“Là tệ trang đãi khách không chu toàn.”
“Cha –”
“Còn không trở về phòng đi, chưa biết xấu hổ sao?”
Cốc Lưu Phong rất muốn cười, thật sự rất muốn, hắn biết câm điếc ăn hoàng liên cảm giác thực không thoải mái, bởi vì hắn từng ăn qua.
************
Gió đêm thực lạnh.
Ánh trắng rất sáng, ánh sáng bao trùm cả mặt đất, làm cho tầm nhìn trở nên rõ ràng.
Cốc Lưu Phong đi đến bên chỗ Vong Thu đang ngồi bên bờ suối ‘ đêm nay ánh trăng rất đẹp”
Nàng tựa vào một gốc cây, ngửa đầu ngắm trăng “ mười lăm”
“Trung thu là ngày đoàn viên.”
Hắn khó hiểu nhìn nàng.
Ánh mắt Vong Thu chưa từng thống khổ đến vậy, một cảm giác chua xót, cô đơn bao vây lấy nàng “ hôm nay là sinh nhật ta, là ngày bắt đầu cho sự cực khổ của nương ta cũng là ngày mà ta chết theo sử sách của hoàng thất.”
Cốc Lưu Phong cảm thấy tâm cũng rất đau, thì ra hôm nay là sinh nhật nàng nhưng những gì làm nàng nhớ lại chỉ là thống khổ cùng đau xót.
“Đi cả ngày, ta có chút mệt, đến bên khe suối rửa mặt chải đầu đi”
Hả? Cốc Lưu Phong nhất thờ ngơ ngác, không hiểu vì sao đề tài đột nhiên thay đổi
Bất quá, tắm rửa? Người nào đó ánh mắt nhất thời sáng lên. Khổng lão phu tử có nói, thực sắc tính cũng, huống chi nhiệm vụ hàng đầu của hắn hiện tại là làm cho nàng mang thai.
“nước lạnh”
“Ta vào mùa đông cũng tắm rửa ở thiên trì” Vong Thu đứng bên bờ suối quay đầu nhìn lại cười, sau đó chậm rãi bước xuống.
Người nào đó trong đầu chấn động. Mùa đông thiên trì? Xem ra hắn thực chưa hiểu tân hôn thê tử của mình.
“Vì sao?”
“Trúng Hỏa Thiêu Huyền Băng chưởng” nàng nói nghe thật bang quơ.
Hắn hiểu được , không có độc môn chữa thương tâm pháp, nàng chỉ có thể dùng biện pháp này để tự cứu, hắn lại không nhịn được hỏi tiếp “ Hỏa Thiêu môn chủ là do ngươi giết”
“